*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhớ rõ hồi bà ngoại, bà ngoại còn sống, nhà chúng tôi có một cái rương (*) thần bí, không lớn lắm, hai tay tôi hồi nhỏ vòng ôm qua cũng đủ. Nghe bảo đó là bảo bối của bà nội để lại, lắm lúc tôi vô tình thấy bà ngoại ngồi xếp bằng trước cái rương, tay lật đi lật lại thứ gì đó bên trong.
Đại khái là do lòng hiếu kì muốn xem bên trong có cái gì. Một đêm nọ, sau khi ăn cơm chiều xong, tôi dò hỏi mẹ trong rương có cái gì, mẹ chỉ cười nó, bên trong đó toàn là bảo bối của bà nội con lúc còn sống, còn một vài dụng cụ may vá thêu thùa nữa.
Tôi tự động xem nhẹ nửa câu sau, lại quay ra hỏi, thế bảo bối bên trong là gì ạ? Mẹ do dự nửa ngày, cười nói tôi biết, bảo bối bên trong là gì chính mẹ cũng không biết, chỉ biết nó đã được lưu truyền từ rất lâu.
Dùng ngôn ngữ hiện tại thì bà ngoại và bà nội tôi là khuê mật với nhau. Nói xổ phẹt ra thì là bạn thân từ thời truổng cời. Hai người lớn lên chỉ cách nhau một cái vách, sau này lấy chồng sinh con khéo thế nào nhà cũng sát cạnh nhau. Hồi trẻ đã thân thiết là thế, vài chục năm trôi qua tình cảm cũng chẳng thay đổi gì.
Trộm mở hé cửa đủ để quan sát nhất cử nhất động của bà ngoại, mãi đến khi bà rời phòng tôi mới đủ dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/1352391/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.