Không khó nhìn ra vẻ mặt kia là đang giận dữ, tâm tư Tần Ngôn thoáng chút phức tạp. Cô cong môi mỉm cười, sau đó ăn nốt miếng bánh còn lại.
"Còn cười được sao? Cô đúng là. . . không biết lo nghĩ cho bản thân một chút nào hết!" Lăng Nhược Hy vừa nói, vừa bất lực nhìn Tần Ngôn.
Dường như những lời nói này cũng không khiến cô bận tâm, Tần Ngôn nhàn nhã ăn bánh uống trà tựa như không có chuyện gì.
Nghĩ đến bản thân vẫn chưa có thông tin liên lạc của người này, Lăng Nhược Hy liền lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tần Ngôn: "Nhập số của cô đi, tối nay có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Tần Ngôn ngẩng đầu nhìn đôi mắt nâu đang có chút giận dữ của Lăng Nhược Hy, chần chừ một lúc rồi mới nhận lấy chiếc điện thoại, đáp bằng giọng nhàn nhạt: "Cô thấy việc tôi giao cho cô chưa đủ nhiều hay sao, bây giờ còn muốn kiêm luôn vai trò "vệ sĩ"?"
Ai nói không nhiều hả? Chỉ tính những việc vặt thôi cũng đủ mệt rồi đây này! Lăng Nhược Hy tự hỏi, nếu ông nội biết mình đến đây để làm. . . bảo mẫu, không biết ông sẽ nghĩ gì về đứa cháu gái này nữa!
"Không cần cảm kích tôi. Chỉ cần chịu khó. . . tăng lương cho tôi là được rồi!" Lăng Nhược Hy nói xong, chờ Tần Ngôn trả lại điện thoại liền trở về chiếc ghế sofa mà ngồi xuống.
"Biết ngay cô không có ý tốt mà, xem ra là muốn được tăng lương. Cô đừng tưởng bở, tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hai-tong-tai-la-oan-gia/2460940/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.