Đặt chân đến nơi cũng đã hơn 10 phút, vậy mà cả hai vẫn chưa thể đi đến phòng bệnh. Tần Ngôn nheo mắt khó hiểu nhìn Lăng Nhược Hy, hỏi: "Cô không nhớ phòng bệnh của ông mình nằm ở đâu sao?"
Thú thật, đây là lần đầu tiên bản thân đi đến nơi này, Lăng Nhược Hy đương nhiên không biết! Bất quá, cô vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, thận trọng đáp lại: "Chắc là. . . lúc nãy uống khá nhiều nên thần trí còn có chút mơ hồ."
"Vậy sao? Ngủ thế kia mà vẫn chưa tỉnh? Để tôi xem." Đặt bàn tay lên trán đối phương, Tần Ngôn chỉ sợ người này uống đến phát bệnh luôn rồi.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Tần Ngôn, lại thêm vẻ mặt ôn nhu lo lắng, tâm tình Lăng Nhược Hy thoáng chút vui vẻ.
Nữ nhân này. . . hiện tại lại rất quan tâm đến mình, không còn cảm giác bài xích như trước nữa!
Vừa thấy một nữ điều dưỡng đi ngang, Lăng Nhược Hy nhanh chóng hạ tay Tần Ngôn xuống, chới với gọi: "Chị ơi!"
Ngoảnh đầu nhìn người vừa mới gọi mình, một tia kinh diễm chợt lướt qua, nữ điều dưỡng không ngờ ở trong bệnh viện cũng có thể gặp được một mỹ nhân xinh đẹp đến nhường này!
Sau khi trao đổi với đối phương vài câu, cuối cùng Lăng Nhược Hy cũng biết khoa hồi sức nằm ở hướng nào. Cô cùng Tần Ngôn nhanh chóng đi đến đó, tìm kiếm phòng số 6 để vào thăm. . . ông nội.
Thời điểm đứng trước phòng chuẩn bị bước vào, tâm trạng Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hai-tong-tai-la-oan-gia/2460635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.