Nhận thấy Tần Ngôn tươi cười với mình, Tống Chí Cường càng nói càng hăng say. Chuyện trên trời dưới đất gì cũng mang ra nói hòng muốn lấy lòng cô. Bất quá, hắn không hề hay biết, người bên cạnh hắn lúc này chẳng hề để tâm đến những lời hắn nói. Cô chỉ cố ý bày ra dáng vẻ niềm nở với hắn, thực chất đáy lòng đang sôi lên sùng sục, tựa như dung nham chỉ chờ chực phun trào.
Ở bên này, Lăng Phong nhìn vẻ mặt. . . bặm trợn của Lăng Nhược Hy cũng không khỏi nhíu mày, ông thắc mắc không biết có chuyện gì khiến đứa cháu này thành ra bộ dạng khó coi thế kia nữa!
"Hy Hy, con sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"
Rời mắt khỏi Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy hậm hực nói với ông nội mình: "Con. . . con không thích chỗ này!"
Cũng không muốn hỏi lý do, nếu Lăng Nhược Hy không thích thì ông cũng không ép, chỉ mỉm cười cưng chiều: "Được rồi được rồi. Vậy chúng ta đến quán khác."
Hai ông cháu đứng lên, thời điểm đi ngang bàn Tần Ngôn không ngờ lại bị Tống Chí Cường gọi với lại: "A. . . Cô Lăng, là cô sao?"
Vốn có ấn tượng. . . khá xấu về nữ nhân này, vừa trông thấy cô đi chung với một ông lão có chút. . . quái dị hắn liền cất giọng trào phúng. Hôm trước cô còn cười nhạo hắn, sẵn tính tiểu nhân hắn đương nhiên muốn nhân cơ hội để trả đũa. Cẩn thận quan sát cách ăn mặc của hai người đang lướt ngang qua bàn hắn, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hai-tong-tai-la-oan-gia/2460625/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.