🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vừa đặt chân đến nhà hàng không lâu, Tần Ngôn ngồi nghiêm chỉnh cùng hai bậc lão bối. Lâu lắm rồi cô mới gặp lại Lăng Phong, nhìn ông vẫn phong độ như ngày nào khiến cô không ngừng tán thưởng. Nếu không phải có quen biết từ trước, ai nói với cô ông lão này đã gần 70 tuổi cô chắc chắn sẽ không tin!

Điện thoại để trên mặt bàn chợt rung lên một cái, Tần Ngôn mở ra xem thì thấy Diệp An Kỳ gửi đến cho mình một tin nhắn, kèm theo đó là một tấm hình. . .

Hai nữ nhân ngồi trò chuyện trông rất vui vẻ, đáng chú ý nhất là nữ nhân mặc chiếc áo thun trắng thuần, đẹp mộc mạc như thiếu nữ bước ra từ trong tranh vẽ. Nét cười trên miệng thuần tuý đến trong trẻo, càng nhìn lâu càng dễ dàng bị thu hút. So với cái tiểu yêu quái loè loẹt thường ngày thì. . . như vậy lại đáng yêu hơn một chút. Nhìn ngắm Lăng Nhược Hy trong hình rất lâu, tiếp đến Tần Ngôn mới lướt lên đọc tin nhắn.

[Bồ có đang bận không? Đến đây chơi đi, vui lắm!]

". . ."

Vui thì chơi một mình bồ đi! Quân phản phúc, đúng là. . . nuôi ong tay áo mà!

Không trả lời lại tin nhắn của Diệp An Kỳ, Tần Ngôn cất điện thoại vào giỏ xách, tiếp tục ngồi trò chuyện với hai lão bối trước mặt.

"Ngôn Ngôn, hôm nay ông hẹn con ra đây là có chuyện muốn nhờ vả. . ." Lăng Phong cười ôn hoà, nói.

Ngồi đối diện Lăng Phong, Tần Ngôn cũng không hiểu mình có bản lĩnh gì mà. . . giúp đỡ được một lão cường nhân như thế này. Bất quá, ông đã nói vậy thì cô cũng niềm nở, ngỏ ý muốn nghe tiếp.

Trưng ra vẻ mặt phiền muộn, Lăng Phong khẽ thở một hơi dài: "Ta có một đứa cháu gái, vài hôm trước lại phát hiện nó. . . yêu thích nữ nhân. . ."

". . ."

Đới Viên ngồi đó cũng quan sát nét mặt căng thẳng của Tần Ngôn, Lăng Phong ngừng một nhịp sau đó tiếp tục nói: "Nó cũng tầm tuổi con, vì ông cháu cách xa cả hai thế hệ nên rất khó để tâm sự. Ta không biết giãi bày nỗi lòng này với ai, đành phải nhờ Viên lão mời con ra đây, xin con cho ta một chút ý kiến. . ."

". . ."

Ông ơi. . . ông có tìm nhầm người rồi không?

Mặc dù Tần Ngôn chỉ bất động thanh sắc, nhưng Lăng Phong cùng Đới Viên vẫn tinh mắt nhận ra điểm khác thường.

"Ta thật muốn biết, giữa con gái với con gái phát sinh tình cảm là chuyện thế nào? Ta nên ủng hộ nó, hay là nên ngăn cấm? Như thế nào sẽ là tốt nhất cho nó đây. . . ?" Trổ tài diễn xuất, Lăng Phong nói đến nhập thần, biểu tình trên mặt cũng chân thật không lộ ra chút sai sót.

Ở trước mặt bà nội, Tần Ngôn cũng không cần thiết phải giả vờ. Cô hiểu rõ tính cách của bà, càng biết bà không phải là người cổ hủ, khắt khe như mẹ của mình. Thế nên, cô nghiêm túc nhìn Lăng Phong, trả lời rất thành thật: "Ông Lăng, con nghĩ ông không nên cấm cản cô ấy. Ông cứ để cháu gái ông được quyền quyết định mọi thứ, như thế cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng. Tự cô ấy sẽ biết cân nhắc. . ."

Nghe Tần Ngôn nói, hai lão ông lão bà liền gật gù mỉm cười, Đới Viên lúc này cũng lên tiếng: "Ta cũng nghĩ vậy. Chuyện đó vốn dĩ không có gì to tát cả. . ."

Nói rồi bà đặt tay lên mu bàn tay của cháu gái mình, vỗ nhẹ vài cái: "Nếu đổi lại là con, ta cũng sẽ ủng hộ."

Không biết có phải ảo giác không, chỉ là một câu nói bình thường nhưng Tần Ngôn lại nghe ra muôn vàn hàm ý. . .

Cô quay sang nhìn đôi mắt nhăn nheo, vì đang cười nên hơi híp lại của bà nội mình, khẽ nuốt xuống nước bọt, chầm chậm đáp: "Dạ. . ."

Bà không phản đối. . . nhưng mẹ của con thì phản đối a!

Nghĩ đến hôn phu tương lai của Tần Ngôn, Đới Viên lại càng phiền não. Bà không thích Tống Chí Cường! Tuổi đời của bà so với hắn lớn hơn là bao, bà làm sao không nhìn được ẩn giấu sau vẻ ngoài thanh lịch đó là một tên tiểu nhân hèn mọn. Nếu không yêu cháu bà vì sắc, thì cũng chính là vì tiền. Chỉ có cái đứa con dâu bất trị của bà mới mù mờ tin được loại người như hắn! Tuy nhiên, Tần Ngôn chưa một lần than vãn với bà nên bà cũng không muốn đưa ra ý kiến. Thật không ngờ bây giờ lại để bà biết được chuyện này, bà đương nhiên sẽ dùng mọi cách để giải thoát cháu gái mình khỏi tên tiểu nhân đó, càng nhiều hơn là thoát khỏi người mẹ độc đoán của mình!

Nếu bà không lầm thì, sở dĩ Tần Ngôn vẫn còn dây dưa với tên khốn kia, chắc chắn phần nào cũng là do Huỳnh Lam nhúng tay vào!

"Ngôn Ngôn, còn cùng tên hôn phu kia lúc này thế nào?" Đới Viên hỏi.

Trước giờ cô vẫn tinh ý biết bà nội không ưa thích Tống Chí Cường, nay lại thêm ngữ điệu của bà khi hỏi đến hắn, cô càng đủ căn cứ để khẳng định suy nghĩ của mình hơn.

"Dạ, cách đây không lâu con cùng hắn đã chia tay. Nhưng mẹ muốn con cho hắn một tuần, nếu trong một tuần này hắn theo sát bên con mà không thể hàn gắn, con cùng hắn sẽ chính thức chấm dứt quan hệ." Đối với Đới Viên, Tần Ngôn chưa bao giờ phải nói dối. Huống hồ, bà luôn biết cân nhắc không làm cô khó xử, chắc chắn sẽ không vì những chuyện này mà gây hấn với mẹ.

Nghe Tần Ngôn nói xong, Lăng Phong nhíu chặt hai hàng lông mày, tự lẩm nhẩm trong đầu mình vài câu hỏi.

Một tuần sao. . . ? Vậy. . . cháu gái bảo bối của ta phải làm thế nào?

Bắt nó ăn giấm cả một tuần. . . có tàn nhẫn quá không a?!

Cảm nhận được sắc mặt ông bạn già không tốt, Đới Viên có chút thở dài, quay sang hỏi Tần Ngôn: "Có cần ta lên tiếng hộ con không?"

Đương nhiên là. . . không!

Bà mà lên tiếng, mẹ sẽ càng tức tối dồn ép con cho mà xem!

"Dạ không. Mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi. Một tuần tới sẽ không còn việc gì đáng ngại."

Dừng lại cuộc trò chuyện, cả ba người cũng tranh thủ ăn một chút thức ăn trên bàn. Lăng Phong ngồi nhăn nhó trầm tư, cuối cùng nhịn không nổi cũng lên tiếng: "Ngôn Ngôn, con có. . . yêu thích nữ nhân không?"

". . ."

Thiếu chút nữa làm rơi luôn dao nĩa mình đang cầm trên tay, Tần Ngôn đứng hình nhìn Lăng Phong khá lâu, chưa biết nên phản ứng như thế nào.

"Âyy. . . Con cứ xem ta như một người bạn là được rồi. Ta rất muốn gần gũi với cháu gái của mình, nhưng ta lại không biết nó đang nghĩ gì! Nếu con cũng giống như nó. . . thì thật tốt!"

Nhìn dáng vẻ Lăng Phong nghiêm túc như vậy, Tần Ngôn cũng không muốn làm lão tiền bối này mất nhã hứng. Bất quá, về mặt tình cảm thì cô không có thói quen tâm sự, kể cả Diệp An Kỳ cô cũng chưa từng chia sẻ. . .

Nhưng mà. . . nói với hai vị này, chắc là cũng không sao. . . biết đâu sẽ nhẹ nhõm hơn một chút. Người già thường sở hữu đôi mắt tinh tường. . . chắc chắn sẽ có lời khuyên tốt nhất dành cho cô!

Đánh mắt nhìn sang bà nội mình, thấy bà khẽ gật đầu một cái, ý cười phúc hậu dường như đang khuyến khích cô, tự nhiên trong lòng cũng có chút ấm áp. . .

"Con. . . con cũng yêu thích nữ nhân." Cúi thấp đầu lẩm bẩm nói ra lời này, hai má Tần Ngôn ửng lên một vầng hồng mờ nhạt.

Thanh âm lí nhí nhưng Lăng Phong hoàn toàn nghe rõ, ông ngồi thẳng người dậy, hồ hồ hởi hởi hướng đến Đới Viên cười vô cùng sảng khoái: "Ha ha, Viên lão, bà thấy chưa!!!"

Hai bà cháu: ". . ."

Ở dưới gầm bàn, Đới Viên đá nhẹ vào chân lão bằng hữu của mình như một lời. . . nhắc nhở.

Hiểu được ý tứ của Đới Viên, Lăng Phong ngồi nghiêm chỉnh trở lại, ho khan vài tiếng rồi tiếp tục bày ra bộ dáng điềm đạm: "Ta muốn hỏi con một chuyện. . . cảm giác yêu thích một nữ nhân giống mình sẽ như thế nào? Có phải hai đứa đều rất vui không?"

Có chút sầu não khi nghĩ đến vấn đề này, Tần Ngôn cũng không ngờ, có ngày mình lại ngồi chia sẻ chuyện tình cảm của bản thân với. . . hai lão bối!

"Thật ra thì. . . chỉ có con là đơn phương yêu thích người ta thôi."

Nghe cháu mình nói, hai con mắt nhăn nheo của Đới Viên chợt căng ra, quay sang trừng trừng nhìn Lăng Phong vô cùng đáng sợ.

Không phải nói là hai đứa yêu nhau sao? Bây giờ chỉ có mình cháu tôi. . . đơn phương là thế nào hả?!

Trong suy nghĩ của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy yêu cô không đủ nhiều nên mới lên giường cùng nữ nhân khác. Hoặc nói chính xác hơn là. . . giang sơn dễ đổi bản tính khó dời! Loại người phóng túng như Lăng Nhược Hy, chắc chắn sẽ không vì cô mà chấp nhận thay đổi!

Cho nên. . . nói cô yêu đơn phương người này cũng không sai chút nào!

Từ ánh mắt cho đến nét mặt bần thần đều chứng minh Tần Ngôn không nói dối, Lăng Phong vuốt xuống mồ hôi trên trán, đến nhìn cũng không dám nhìn sang Đới Viên.

Cái đứa cháu ngốc kia. . . đúng là làm tức chết ông nội rồi!

"Sao có thể như vậy được. . . ? Con giỏi giang xinh đẹp thế này, không lý nào lại không được người kia yêu thích. Có phải. . . nhầm lẫn gì rồi không?" Cháu gái của mình có yêu thích Tần Ngôn hay không, ông đương nhiên là biết rất rõ. Ông tuy già, nhưng mắt vẫn còn tốt, không thể nào nhìn sai được a!

Đã nói đến đây rồi, Tần Ngôn cũng không muốn giấu giếm. Một phần là để nhẹ nhõm, một phần cô cũng muốn nghe hai vị lão bối này sẽ cho cô lời khuyên như thế nào.

"Con cùng cô ta vốn chưa bắt đầu. . . chỉ mập mờ thôi. Có một chút hiểu lầm xảy ra, sau đó thì. . ." Tần Ngôn mím lại đôi môi mềm mỏng, ánh mắt có chút ưu thương không che giấu được, tiếp tục nói: "Sau đó thì cô ta lên giường với nữ nhân khác."

"!!!"

Rất thẳng thắn, Tần Ngôn không thay thế từ "lên giường" bằng một ngôn ngữ khác, đại khái là "yêu", "cặp kè" gì gì đó đều không! Cô dùng rất chính xác, chính là từ "lên giường"!

Không cần nói cũng đủ biết Đới Viên đang nổi giận đến mức nào. Bà trước giờ phong thái trầm ổn, nhã nhặn thanh tao, là một lão bà cao quý toàn thân toát ra một loại khí chất khó ai bì kịp. Đới Viên điềm tĩnh, cao nhã là vậy, nhưng đến khi nghe cháu mình nhắc đến hai từ đó liền tức giận đập bàn vang lên một âm thanh rất lớn, tiếp đến liền chỉ tay vào mặt Lăng Phong gầm lên run rẩy: "Lão già thúi! Ông ăn nói với tôi thế nào?!!"

". . ."

Khổ thân Lăng Phong, ông ngay lập tức đứng dậy tiến sát lại gần Đới Viên, thì thầm vào tai bà năn nỉ: "Viên lão, bà cứ như vậy sẽ. . . lộ tẩy hết! Tin tôi đi, cháu của tôi rất yêu thích cháu bà a! Chuyện này chắc chắn. . . có hiểu lầm!"

Cố nén lại hoả khí đang dâng trong lòng, Đới Viên vuốt vuốt lồng ngực. Nhìn sang ánh mắt khó hiểu của cháu gái mình, Đới Viên bất đắc dĩ phải giải thích: "Ta vừa. . . nhận được tin nhắn. Chuyện làm ăn riêng của ta với ông Lăng. . . gặp chút trục trặc. . ."

Đúng là phi vụ làm ăn lần này. . . lỗ hết vốn luôn rồi! Đứa cháu này. . . sao lại để mình chịu thiệt thòi như vậy chứ?!

Bà nói rồi không ngừng liếc xéo Lăng Phong, Tần Ngôn cũng rất hiểu chuyện, cô không muốn can thiệp chuyện làm ăn riêng của ông bà. Cũng đã không ít lần cô nghe bà nội mình than thở về ông lão này, tình bạn tri kỷ gắn bó mấy mươi năm không tránh khỏi những lần tranh cãi. Lần này cũng thế, nên cô cũng không quá để tâm.

Hai tay Đới Viên giấu dưới bàn đang siết chặt lại, bà cố gắng ổn định lại tâm tình, tiếp tục dò hỏi đứa cháu mình: "Được rồi. Lúc nãy con nói. . . lên giường là thế nào? Nữ nhân mà con yêu thích, phản bội con để đi cùng người khác có phải không?"

Cũng không thể gọi là phản bội. . . bởi vì hai người vẫn chưa chính thức bắt đầu.

"Cũng. . . không hẳn. Cô ta không thích Tống Chí Cường theo sát bên cạnh con, nhưng hiện tại thì con không thể cắt đuôi hắn ta. . . Có lẽ vì vậy mới dẫn đến tình trạng như hiện tại." Đôi lúc Tần Ngôn tự hỏi, không biết nếu hôm đó cô giải thích tường tận với Lăng Nhược Hy, nói muốn người này chờ cô một tuần, thì mọi chuyện có tệ như hiện tại hay không?

Càng nói, thần sắc Tần Ngôn càng trở nên u ám, càng nhiều hơn là một nét buồn bã trôi lơ lửng trên gương mặt. Đáy lòng Đới Viên chợt than nhẹ lên một tiếng, cái biểu cảm này. . . chắc chắn là cháu gái bà yêu thích người ta lắm rồi!

Dựa theo lời Tần Ngôn tường thuật, hai ông bà liền hiểu ra một chuyện. Hơi ngoằn ngoèo một xíu. . . nhưng cũng không đến nỗi khó hiểu, hết thảy đều do ghen tuông mà ra cả!

Đưa mắt ra hiệu cho Lăng Phong, Đới Viên ném ra một tối hậu thư, ý tứ rất rõ ràng: tôi muốn gặp cháu ông!

Bà muốn gặp cái nữ nhân to gan dám làm tổn thương đến đứa cháu bảo bối của mình!

Một bàn ba người rơi vào yên ắng, mãi một lúc sau Tần Ngôn mới lên tiếng: "Bà nội, ông Lăng, tâm trạng của con thật sự đang rất tệ. Không biết hai người có lời khuyên nào dành cho con hay không?"

Một nữ nhân gần 30 tuổi, ngồi chia sẻ chuyện tình cảm. . . đồng tính của mình cho hai vị lão bối gần chạm mốc 70. Mảnh ký ức nho nhỏ này. . . sau ngày hôm nay Tần Ngôn sẽ vĩnh viễn chôn sâu nó vào lòng đất!

Thật là. . . mất thể diện hết chỗ nói!!!

Bất quá, cô cũng muốn lắng nghe một chút. Tình trường của ông bà chắc chắn là dày hơn cả quyển sổ, nói không chừng sẽ có cách giúp cô chống chọi lại nỗi đau này!

Nhìn Tần Ngôn như vậy Đới Viên cũng có chút đau lòng, bà nghĩ gì đó rồi đưa ra lời khuyên: "Ta nghĩ là. . . con nên quên cô ta đi. Đẩy cô ta ra khỏi cuộc sống của con. Đã ngủ với người khác rồi thì không còn gì để luyến tiếc nữa!"

"Không được! Chỉ là hiểu lầm thôi! Nếu còn yêu thích đối phương thì con phải mạnh mẽ lên, tìm đến người ta mà hỏi rõ!" Lăng Phong lập tức phản bác.

Đới Viên "hừ" lạnh: "Ông không nghe rõ sao? Đã lên giường với nữ nhân khác rồi thì. . . miễn bàn! Không cần thương lượng!"

"Bà thật không tâm lý một chút nào hết! Tuổi trẻ ai chẳng mắc phải sai lầm! Cho người ta một cơ hội cũng như cho mình một cơ hội không phải sao?"

"Đổi lại là cháu ông bị như vậy thì thế nào?"

". . ."

Còn thế nào. . . đương nhiên cũng sẽ giống bà thôi. . . Nhưng thân làm ông nội, chẳng lẽ không thể bảo vệ đứa cháu gái bảo bối của mình sao. . . ?

Thấy Lăng Phong cứng họng, Đới Viên biết mình đã nắm chắc phần thắng, liền quay sang nói với Tần Ngôn: "Cứ theo lời khuyên của ta mà làm! Hạng người bừa bãi như vậy, không xứng với con!"

"A. . . Viên lão, bà nói cái gì mà bừa bãi ở đây hả? Muốn gây sự với tôi có phải không?"

Hai bên đấu khẩu không ngừng nghỉ, Tần Ngôn ngồi đó cũng hoa mắt choáng đầu.

Quá sai lầm khi xin lời khuyên của hai vị lão bối này rồi!

Tần Ngôn thở dài ngao ngán, ra sức dập tắt đám lửa đang bùng lên vô cớ ở trước mặt. Cả hai đấu khí căng thẳng câu chuyện của mình, mà Tần Ngôn nghe lại. . . không hiểu gì hết!

Thời điểm yên bình quay trở lại, hai lão ông lão bà đều quay mặt sang hai hướng không thèm nhìn mặt nhau. Tần Ngôn hết cách, cũng may là sau cùng cũng chịu dừng lại, nhà ai nấy về. Đầu óc cô cũng nhờ vậy mà thư thả được một chút.

Tiễn bà nội cùng Lăng Phong ra xe, Tần Ngôn tạm biệt hai người sau đó đi vào xe của mình. Vừa rút điện thoại trong giỏ xách thì thấy Diệp An Kỳ gửi đến vài tin nhắn.

[Xem tình một đêm của bồ kìa, lúc say trông rất đáng yêu!]

". . ."

Diệp An Kỳ chết tiệt! Chơi với bạn xấu. . . nên cái miệng cũng xấu xa theo có đúng không?

Lướt xuống một chút là tấm hình Lăng Nhược Hy đang ngả lên người Tô Thanh, có vẻ là đang đùa giỡn. Hai cái má nhỏ phúng phính đỏ ửng lên phi thường khả ái. Tấm hình thứ hai thì làm mặt mèo mặt chuột hướng vào điện thoại. . .

". . ."

Gì vậy? Biết Diệp An Kỳ gửi hình cô cho tôi xem sao?

Khoé môi không tự chủ giương lên một chút. Trầm tư một lúc cũng quyết định gửi đi một tin nhắn.

[Chỉ có 3 người ở đó thôi sao?]

Trong lòng có chút hồi hộp. . . thử mà nói 4 người xem, ngày mai cô sẽ tống cổ cái tiểu yêu quái này ra khỏi Tần thị!
[Chỉ 3 người. Bồ mau đến đi, gần say hết cả rồi.]

Cô bạn thân này. . . đúng là ham vui hết chỗ nói!

Lướt điện thoại trong tay, hết phóng to rồi lại thu nhỏ nhìn Lăng Nhược Hy chăm chú. Cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, ẩn chứa tư vị gì, nhưng rất nhanh sau đó Tần Ngôn liền nắm lấy vô lăng, phóng xe đi thẳng đến nhà Lăng Nhược Hy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.