Nằm nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Nhược Hy ong ong trong đầu toàn những hình ảnh truỵ lạc. Mặc dù bản thân đã ra sức xoá bỏ nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Cô yêu Tần Ngôn, rất yêu Tần Ngôn, nhưng cô càng nghĩ lại càng khó chấp nhận.
Cô tự hỏi, là do bản thân ích kỷ hay là do tính chiếm hữu của bản thân quá cao. . . ?
Đều không phải, là do sự thất vọng, sự lạc lõng niềm tin mới khiến cô khó chấp nhận sự thật đau lòng này! Sự thật là nữ nhân của cô vì không tin tưởng cô, vì không đặt trọn niềm tin ở cô dẫn đến kết cục bị người khác khinh bạc!
Ấy vậy mà, dù đau lòng là thế, thương tâm là thế nhưng cô vẫn không nỡ để người này một mình. Cô không biết liệu thời gian có xoá nhoà được mọi thứ hay không, nhưng cô biết đây là một vết thương sẽ bám riết cô dai dẳng.
Điều cô sợ nhất là gì? Cô sợ nhất chính là tính cách hời hợt thiếu phòng bị của Tần Ngôn, ngộ nhỡ sau này lại phát sinh loại chuyện tương tự, cô tin chắc bản thân sẽ không còn đủ sức để gánh chịu, chắc chắn là như vậy!
Lăng Nhược Hy dù đang an tĩnh nhắm mắt vẫn không chút thả lỏng, Tần Ngôn nhìn mi tâm đối phương nhíu chặt mà không khỏi đau lòng. Cô lấy ngón tay xoa nhẹ lên nơi đó, cất giọng mềm mại: "Hy Hy. . . có phải hận chị lắm không? Có phải chị khiến em thất vọng lắm không. . . ?"
Hai con ngươi nâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hai-tong-tai-la-oan-gia/2460549/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.