Vụ án Cô Châu đã kết thúc được hơn một tháng, Cô Châu giả đã chết, Cô Châu thật vẫn như cũ chìm nổi trong biển điệp báo. Thế nhưng Hồ Điệp, người đã đạo diễn hết thảy mọi thứ, dường như vẫn còn bị vây khốn trong lao tù. Đêm đã khuya, trên lầu hai của Bộ Tiễu Tổng Tư Lệnh, có một ngọn đèn vẫn như cũ tỏa sáng, không khó để nhìn ra, ánh đèn kia đến từ văn phòng của Cố Hiểu Mộng, Sở trưởng Sở Cơ Yếu. Bóng hình trên cửa sổ mãi không nhúc nhích, người ngồi trước bàn đã trầm tư hồi lâu. Cố Hiểu Mộng ngẩn ngơ thất thần nhìn chằm chằm tạp chí 《 Giai Viện 》trước mặt —— Sau khi Hà Tiễn Chúc bị bắt, quân Ngụy liền niêm phong tòa soạn, tra soát một lượt từ trên xuống dưới, giày vò hơn một năm mới có thể phát hành trở lại. Kỳ thực cô đã sớm không để tâm loại tạp chí thời trang này nữa, quyển này là do buổi chiều vô tình nhìn thấy Triệu Tiểu Mạn không làm việc đàng hoàng trong thời gian công tác, tịch thu được từ tay cô ta. Cô nhìn quyển tạp chí, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng bản thân ngày đầu tiên đến báo danh ở Khoa Tình Báo. "Chị Ngọc!" "Gọi tôi là Lý khoa trưởng." "Vâng, khoa trưởng!" "Là Lý khoa trưởng!" "Tôi cho cô một tháng thử việc, trong vòng một tháng này..." Chị Ngọc, thời gian thử việc một tháng đã sớm quá hạn, em xem như đạt yêu cầu rồi phải không? Chức vụ hiện tại của em đã cao hơn chị rồi, trong thời gian công tác, chị phải gọi em là Cố sở trưởng mới được. Nghĩ ngợi hồi lâu, Cố Hiểu Mộng nở một nụ cười khổ cực kỳ khó coi, hai mắt đỏ lên. Một năm trôi qua, những người liên quan đến Cầu Trang cuối cùng đã chết hết, e rằng hiện tại chỉ còn lại một mình cô còn nhớ Lý Ninh Ngọc. Chuông điện thoại reo lên, cắt đứt dòng hồi tưởng. "A lô." Cô nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, thanh âm trước sau như một lạnh băng. "Hiểu Mộng, đã 11 giờ rồi, cô trễ như vậy còn chưa trở về, tiên sinh có chút lo lắng, cần tôi đi qua đón cô không?" Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm của cô Triệu. Cố Hiểu Mộng lúc này mới nhớ ra, hôm nay vốn đã hứa với phụ thân là sẽ về nhà ăn cơm. Từ năm ngoái sau khi ra khỏi Cầu Trang, cô vẫn luôn ở lại ký túc xá của Bộ Tư Lệnh, vô cùng ít về nhà, cho dù muốn liên lạc với Cố Dân Chương, cũng căn bản đều hẹn gặp ở câu lạc bộ hải quân. Ở lại ký túc xá đúng là thuận lợi. Một mặt, thời gian tiếp xúc với đồng nghiệp dài hơn, tiện bề thăm dò tin tức, ăn cắp tình báo; mặt khác, công tác nằm vùng của gián điệp hai mang phải đối diện với nguy cơ bốn bề. Chẳng hạn như tháng trước, Khoa Tình Báo đánh hơi được tung tích của Cô Châu, Cố Dân Chương đối mặt với nguy cơ bại lộ, Cố Hiểu Mộng từ bên trong điều đình cả mấy ngày, cuối cùng đem tội danh vu oan giá hoạ lên đầu Vương Điền Hương, mới giải trừ được nguy cơ. Cô dọn vào ký túc xá, tuyên bố với ngoại giới rằng hai cha con bất hòa, đây cũng là vì muốn tận lực ngăn ngừa một bên xảy ra chuyện làm liên luỵ đến bên kia. Vội vàng chạy về nhà, kim đồng hồ đã qua 12 giờ. Cô Triệu đưa tới khăn ấm, nhận lấy áo khoác của Cố Hiểu Mộng, nghiêm túc dặn dò cô: "Tiên sinh nói, nếu như cô trở lại thì lên gác xép tìm ông." Gác xép? Cố Hiểu Mộng không khỏi nghi hoặc, thông thường trong thời gian này, phụ thân đều ở thư phòng làm việc, cho dù không ở thư phòng, cũng không nên ở gác xép —— Mười năm trước sau khi mẫu thân qua đời, gác xép liền bị Cố Dân Chương khóa lại. Trên tầng gác mờ tối, chỉ có đèn bàn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, Cố Dân Chương ngồi trên ghế sô pha, bóng lưng hiện lên vẻ già nua mệt mỏi, nghe tiếng bước chân, ông thấp giọng thở dài nói: "Hiểu Mộng trở lại rồi à." "Ba ba, ba đang nhìn gì vậy?" Cố Hiểu Mộng đến gần ghế sô pha, chỉ thấy phụ thân đang cầm một khung hình trong tay, nhìn có chút cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ không một vết xước nào. Cố Dân Chương cười đưa hình cho cô, người phụ nữ trong hình nở nụ cười ôn nhu trang nhã, là mẫu thân của Cố Hiểu Mộng. "Hiểu Mộng, con còn nhớ không, hôm nay là sinh nhật mẹ con... À không, là ngày hôm qua, đã quá 12 giờ rồi." Cố Hiểu Mộng có chút bất ngờ, bản thân vậy mà lại quên mất sinh nhật của mẫu thân. Nhưng càng làm cô ngạc nhiên chính là, mẫu thân qua đời đã mười năm, trong mười năm qua, chưa từng thấy phụ thân đề cập đến sinh nhật mẹ bao giờ, thậm chí đến ngày giỗ cũng chỉ tế bái theo thông lệ, chưa từng bi thương giống như hôm nay, lại càng chưa từng rơi giọt nước mắt nào. "Con đến trễ rồi, trước kia con chưa bao giờ trễ." Cố Dân Chương nhìn đồng hồ treo tường, ý vị sâu xa nhìn con gái. Cố Hiểu Mộng bị quan niệm thời gian của ông ảnh hưởng, từ nhỏ đến lớn đều vô cùng đúng giờ, trừ khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu không tuyệt đối sẽ không đến trễ. "Tâm của con, phân tán rồi." "Ba ba, con..." Bị nhìn thấu tâm sự, Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, có chút áy náy, lại có chút buồn bã. Cố Dân Chương chợt lên tiếng: "Kỳ thực, mẹ con năm đó cũng là thành viên của đảng ngầm, là đồng chí của chúng ta." Vẻ kinh ngạc thoáng qua rồi biến mất, những lời này cũng không khiến Cố Hiểu Mộng phản ứng quá lớn, dẫu sao một năm qua cô đã quá nhiều lần tiếp thu những tin tức không thể tin nổi rồi. Nếu phụ thân làm gián điệp của Đảng Cộng Sản đã mười mấy năm, vậy thì mẫu thân thuộc đảng ngầm cũng là điều hợp tình hợp lý. Chỉ là, vì sao phụ thân lại đột nhiên nhắc đến mẫu thân? "Hiểu Mộng, ba ba biết con đang nghĩ gì." Cố Dân Chương nói, "Trước kia ta cảm thấy con còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không tiện nói với con, bây giờ con trưởng thành rồi, cũng đến lúc nên biết rồi." Cố Hiểu Mộng cau mày nhìn chằm chằm phụ thân, cảm giác ông sắp vạch trần một bí mật to lớn. "Mẫu thân con Phó Văn Quân, thời gian nhập đảng thậm chí còn sớm hơn cả ta, từ năm Dân quốc thứ 12 đã gia nhập tổ chức, năm ấy, con chỉ mới bảy tuổi. Năm Dân quốc thứ 20, Lục Huấn Chương bị bắt ở nhà hát Lan Tâm sau đó phản bội, đơn vị ngầm của tổ chức ở Thượng Hải gặp phải tổn thất nghiêm trọng. Sau đó, trung ương đặc biệt mệnh lệnh cho Lão Thương ở Hàng Châu thức tỉnh khỏi trạng thái ngủ đông, đến Thượng Hải trợ giúp xây dựng lại hệ thống tình báo." "Lão Thương?" Không ngờ chuyện phụ thân muốn nói lại có liên quan đến nhà hát Lan Tâm năm xưa. Nhà hát Lan Tâm dính dáng đến quá nhiều người, Lão Thương lại cũng nằm trong số đó. "Phải. Lão Thương, chỉ có điều vị Lão Thương kia không phải là ta, mà là mẹ con. Bà ấy là một gián điệp cực kỳ ưu tú, là tiền bối của ta, thượng cấp của ta." Điều này có chút ngoài dự liệu của Cố Hiểu Mộng, trong ấn tượng của cô, mẫu thân là nữ tử Giang Nam dịu dàng ấm áp, nói bà là Đảng Cộng Sản thì cô tin, nói bà là gián điệp, Cố Hiểu Mộng quả thực kinh ngạc. Nhưng thân phận của gián điệp vốn luôn thiên biến vạn hóa, trong niên đại sóng ngầm cuồn cuộn này, mỗi một người nhìn như bình thường, đều có thể là một gián điệp cấp cao ẩn núp nhiều năm. Cho dù là người tín nhiệm thân cận nhất bên cạnh cũng vậy, ví dụ như mẫu thân, ví dụ như Lý Ninh Ngọc. "Vậy thì, cái chết của mẹ chẳng lẽ không phải là ngoài ý muốn?" Cố Hiểu Mộng nhạy bén đem tin tức liên hệ với nhau, hóa ra cái chết của mẫu thân có ẩn tình khác. Năm đó cô mới 16 tuổi, chỉ xem sự việc ngoài ý muốn kia như tai họa bất ngờ mà thôi, mười năm qua chưa từng hoài nghi. Cố Dân Chương không xác nhận hay phủ nhận, chỉ tiếp tục nói: "Tháng tư năm ấy, mẹ con cãi nhau một trận ầm ĩ với ta, sau đó một mình dọn đến Thượng Hải, trụ ở tô giới Pháp rất lâu, con còn nhớ không?" Cố Hiểu Mộng lúc đó đang học trung học, một hôm tan học về nhà, đúng lúc bắt gặp cha mẹ đang gây gổ, mẹ tức giận xông ra khỏi cửa không quay đầu lại, đi thẳng đến Thượng Hải. Sau đó, chuyện vợ chồng thuyền vương ở riêng bị dân tình thêm mắm dặm muối lan truyền ra, chẳng hạn như "Cố tiên sinh có Nhị thái thái" "Cố thái thái bao dưỡng tiểu bạch kiểm". Loại tin tức chướng khí mù mịt này càng truyền càng hăng, trở thành đề tài trong lúc rảnh rỗi của đám người giàu có, thậm chí còn truyền đến tận trường học, chọc giận Cố Hiểu Mộng lúc ấy chỉ mới mười mấy tuổi, trực tiếp la hét muốn xé miệng đám người kia. Lúc ấy cô còn thắc mắc mãi, vì sao cha mẹ vốn tình cảm rất tốt lại huyên náo đến như vậy, bây giờ mới biết toàn là diễn. "Sau khi bà ấy đến Thượng Hải, rất nhanh liền nhận được nhiệm vụ đầu tiên, chính là tìm kiếm hạ tuyến Lão Quỷ." "Là chị ấy?" Cố Hiểu Mộng bật thốt lên. Cố Dân Chương biết "chị ấy" là chỉ ai: "Ừ, Lão Quỷ chính là Lý Ninh Ngọc." Xác nhận là Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng không tự chủ nắm chặt cánh tay, thân thể nghiêng về phía trước, đồng tử hơi nở ra, mỗi một ngôn ngữ cơ thể đều biểu lộ ra sự khẩn trương, rất sợ nghe sót mất bất kỳ chữ nào liên quan đến Lý Ninh Ngọc. "Lúc đó cô ấy mới từ nước Đức trở về không lâu, bí mật gia nhập đảng dưới sự giới thiệu của Lão Tống, được tổ chức phái đến Thượng Hải. Vốn dĩ thượng tuyến của Lý Ninh Ngọc là Lục Huấn Chương, may mắn chính là, trước khi kịp tiếp xúc thì Lục Huấn Chương đã bị Kim Sinh Hỏa bắt rồi, không biết được tin tức cụ thể của Lão Quỷ, cho nên Lý Ninh Ngọc mới có thể tránh được một kiếp." "Sau đó, dưới sự an bài của tổ chức, Lý Ninh Ngọc trở thành giáo viên dạy piano, thường ngày đến dạy cho các phu nhân của đám quan viên, nhân cơ hội kết giao nhân mạch, thu thập tình báo. Mà thân phận phu nhân nhà giàu của mẹ con, đã trở thành vỏ bọc tốt nhất để hai người họ truyền đạt tình báo." "Cho nên chị ấy quả nhiên..." Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, bỗng dưng sa vào trong hối tiếc, cô hối tiếc bản thân không sớm một chút nhận biết Lý Ninh Ngọc, rõ ràng hai người cũng không phải là hai đường thẳng song song. Từ mẫu thân đến phụ thân, bọn họ đã sớm giao nhau nhiều như vậy, thế mà lại quen biết quá muộn màng. Vừa mới quen nhau hiểu nhau thì đã phải tử biệt, chỉ ngắn ngủi 20 ngày, giống như pháo hoa thoáng qua rồi vụt tắt, rực rỡ sáng lạn nhưng đã đến thời khắc hoàng hôn bóng xế. Nhìn dáng vẻ con gái như vậy, Cố Dân Chương do dự, nhưng nếu đã mở đầu, cũng chỉ có thể kiên trì mà nói tiếp: "Lý Ninh Ngọc vô cùng có thiên phú, lúc ấy chỉ mới hai mươi tuổi, song mỗi lần làm nhiệm vụ lại đều có thể hoàn thành đến giọt nước không lọt. Mẹ con rất tán thưởng cô ấy, chiếu cố cô ấy trong rất nhiều chuyện. Văn Quân từng nói với ta, Hiểu Mộng trời sinh nhiệt tình, tùy tiện cẩu thả, không giống mình chút nào, ngược lại là Lý Ninh Ngọc, cực kỳ giống con gái ruột của bản thân." "Khó trách ngài từng nói, luôn xem Lý Ninh Ngọc như một đứa con gái khác của mình." Cố Hiểu Mộng rũ thấp mi mắt, hóa ra hết thảy đều lưu lại dấu tích. "Đúng vậy, mẹ con lúc ấy thương tiếc Ninh Ngọc cha mẹ mất sớm, suýt chút nữa nhận làm con gái nuôi, cuối cùng sợ con ghen tị nên mới không nhận." Nói đến đây, Cố Dân Chương tận lực cười khan hai tiếng, thử hóa giải bầu không khí nặng nề. Chút đùa giỡn nho nhỏ cũng không làm Cố Hiểu Mộng thả lỏng được chút nào, cô tiếp tục hỏi dồn: "Ba ba, ba cũng quen biết Lý Ninh Ngọc từ sớm như vậy sao?" "Không tính là thật sự quen biết, khi ấy ta cũng chỉ gặp qua Lý Ninh Ngọc một lần. Cô ấy đến nhà dạy piano, đúng lúc ta cũng ở đây." Cố Dân Chương biết con gái muốn nghe cái gì, liền hết sức cố gắng nhớ lại, "Lý Ninh Ngọc lúc ấy và sau này không có gì khác nhau, chỉ là trên người ít đi mấy phần u lãnh, có nhiệt độ hơn một chút." Cố Hiểu Mộng đắm chìm trong câu miêu tả ngắn gọn ấy, tưởng tượng ra một Lý Ninh Ngọc giống như vậy, tưởng tượng ra một thiếu nữ tuổi hai mươi tốt đẹp như gió xuân. "Đúng rồi, mẹ con lúc ấy còn nói với Ninh Ngọc rằng, mình có một đứa con gái tên Hiểu Mộng, thường ngày giống như tiểu bá vương vô pháp vô thiên, thật muốn để cho tiểu nha đầu học theo Ngọc tỷ tỷ một chút." "Vậy sao?" Cố Hiểu Mộng cuối cùng cũng nhàn nhạt mỉm cười, Ngọc tỷ tỷ? Gọi như vậy có vẻ cũng không tệ. "Nhưng mà, sau 18 tháng 9, đảng bên phía Thượng Hải chịu sự ảnh hưởng sai lầm, tổ chức đình công và diễu hành một cách mù quáng, rất nhiều chí sĩ cách mạng và nhân sĩ yêu nước bị bức hại... Trời xui đất khiến, đường dây của Lão Thương suýt chút nữa vì vậy mà bại lộ." Cố Dân Chương hơi khựng lại, ngữ khí trở nên nặng nề, trịnh trọng nói ra chân tướng đã phủ bụi hơn mười năm qua, "Trên thực tế, mẹ con không phải chết trong biến cố ngày 28 tháng 1, mà đã sớm hy sinh vào mùa đông năm Dân quốc thứ 20 rồi." "Tại sao có thể như vậy!" Đầu não của Cố Hiểu Mộng đột ngột căng chặt, rõ ràng một giây trước còn đắm chìm trong câu chuyện quá khứ ấm áp, một giây sau liền rơi vào địa ngục, "Tại sao? Tại sao lại giấu con lâu như vậy?!" "Bởi vì bà ấy chính là vì cứu Lý Ninh Ngọc, ngoài ý muốn bị đặc vụ Nhật Bản sát hại! Những người kia sau khi thất thủ giết nhầm liền hoảng hốt tháo chạy, không nhận ra bà ấy chính là Cố phu nhân. Vì sợ bóng sợ gió, ta không dám công khai tin tức cái chết của mẹ con, lại sợ con quá nhỏ không chịu nổi đả kích, chỉ có thể tạm thời giấu diếm. Cuối cùng, ta bí mật đưa bà ấy về Hàng Châu, an táng sơ sài. Nhưng mà hai tháng sau, Thượng Hải xảy ra bạo động, con lo lắng không yên, liều mạng hướng ta truy hỏi tung tích mẹ con, khi ấy, ta không cách nào dối gạt được nữa." "Cho nên ba liền lừa con, lừa con nói rằng mẹ bị lưu đạn ném trúng." Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên hiểu ra, tại sao đêm đó ở Cầu Trang, lúc cô nhắc tới mẫu thân, Lý Ninh Ngọc lại hoảng hốt hỏi mẹ cô qua đời năm nào, tại sao sau khi nghe đáp án, vẻ mặt Lý Ninh Ngọc lại bi thương như vậy —— có lẽ chị ấy đang đau lòng, thương xót cho Cố Hiểu Mộng ngay cả chân tướng mẹ mình qua đời cũng chẳng hay biết gì. "Bởi vì tôi là chị Ngọc của em, bởi vì tôi luôn luôn bảo vệ em." Thanh âm quen thuộc đột nhiên vọng về bên tai, Cố Hiểu Mộng sa vào trầm mặc. Tuy cô đã sớm biết Lý Ninh Ngọc luôn bảo vệ bản thân, cũng biết một phần nhân tố trong đó là vì phụ thân, nhưng trong lòng kỳ thực luôn tồn đọng nghi ngờ —— dựa vào sự thông minh của Lý Ninh Ngọc, chị ấy không thể nào không phán đoán ra, dưới tình huống lúc ấy, thi hành địa ngục biến mới là lựa chọn ổn thỏa hơn cả. Tự mình ra khỏi Cầu Trang, tự mình đem tình báo hồi báo cho tổ chức, sau đó cùng Cố Dân Chương hỏi tội Ryukawa, rửa sạch tội danh cho kẻ chết thay là Cố Hiểu Mộng, tiếp đó loại bỏ hoài nghi của người Nhật đối với Cố Dân Chương. Những việc này đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, nhất định dễ dàng hơn lựa chọn tự sát —— chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn bởi vì cô là con gái thượng cấp, cho nên Lý Ninh Ngọc mới muốn đánh cược tính mạng che chở cô an toàn sao? Đến bây giờ, cuối cùng tất cả đã được giải thích. Lão Quỷ là bởi vì cảm thấy hổ thẹn với Lão Thương đời trước, cho nên ngay từ ban đầu mới quan tâm đến con hồ điệp Quân Thống này như vậy, giúp cô che giấu lời nói dối, không để cho cô tiến vào Tiễu Tổng, cuối cùng thậm chí hy sinh bản thân đổi lấy tính mệnh cho cô. Trong lòng Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên có chút mất mát, hóa ra Lý Ninh Ngọc đặc biệt đối đãi cô như vậy, đều chỉ là vì báo đáp mẫu thân cô. Cô rất muốn hỏi Lý Ninh Ngọc một lần nữa: Chị đối tốt với em là thật hay giả? Nhưng mà Lý Ninh Ngọc đã chết, vấn đề này vĩnh viễn không có câu trả lời. "Sau đó thì sao?" Cố Hiểu Mộng yếu ớt hỏi. "Sau đó, tổ chức hạ lệnh cho Lý Ninh Ngọc ngủ đông, sắp xếp cho cô ấy tiếp tục đến nước Đức học tập, giấu tài, để dành thực lực. Chờ cô ấy hoàn tất chương trình nghiên cứu sinh trở về nước, đã là hai năm sau... Mà lần thứ hai ta gặp Lý Ninh Ngọc, chính là vào năm Dân quốc thứ 26, ở Hàng Châu. Khi ấy, Lý Ninh Ngọc đã biến thành một gián điệp vô cùng thành thục." Năm Dân quốc thứ 26, Cố Hiểu Mộng còn đang ở nước Mỹ du học. Trong kỳ nghỉ dài, cô sẽ đi du lịch châu Âu, cùng người Pháp săn sư tử, tuổi trẻ khinh cuồng, hăm hở phấn chấn. Khi ấy cô không hề biết, trong lúc mình đem sinh mệnh ra làm trò chơi, ở nơi tổ quốc cách xa ngàn dặm, Lý Ninh Ngọc đã đem cả cuộc đời còn lại hoàn toàn giao phó cho quốc gia mưa gió phiêu linh này. "Ba..." Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống, cố gắng nín nhịn nước mắt, không biết nên nói gì, liền tùy ý hỏi một câu, "Ba ba, ba có nhớ mẹ không?" "Di vật của mẹ con đều ở trong căn gác này, ta không hề vứt bỏ một thứ nào. Về sau con nhớ bà ấy, có thể lên xem một chút." Có lẽ từng chi tiết nhỏ nhặt khắp căn phòng này, đã thay Cố Dân Chương trả lời vấn đề của con gái rồi, ông rút ra một tấm hình từ cuốn nhật kỹ cũ của mẫu thân Cố Hiểu Mộng, "Tấm hình này, đưa cho con." Trên tấm hình cũ kỹ chính là hình ảnh Lý Ninh Ngọc hồi trẻ tuổi hơn, ngồi trước cây đàn dương cầm, cười nhìn về ống kính, như thể đang đối mặt với người bên ngoài tấm hình vậy. Cố Hiểu Mộng không nhịn được rơi lệ, lúc phụ thân nhớ nhung mẫu thân, còn có cả một phòng di vật. Lúc bản thân nhớ nhung Lý Ninh Ngọc, trừ ký ức ra, hình như không còn lại vật gì. Cố Dân Chương vỗ vai Cố Hiểu Mộng, thở dài nói: "Ba ba biết nỗi hận trong lòng con, hiện tại Ryukawa cùng Vương Điền Hương đều đã chết, cô ấy nhất định không hy vọng con dậm chân tại chỗ." Cố Hiểu Mộng rốt cuộc đã hiểu được mục đích cuộc nói chuyện hôm nay của phụ thân. Sau khi Lý Ninh Ngọc hy sinh, bản thân thừa kế danh hiệu Lão Quỷ, cũng thừa kế tín ngưỡng của Lão Quỷ. Nhưng cô thừa kế phần tín ngưỡng này, phần lớn là vì không muốn tiếp tục làm một đứa trẻ bị bỏ lại trên phương diện tinh thần nữa. Hơn một năm qua, cô giống như một cây cung kéo căng, chưa từng buông lỏng cảnh giác dù chỉ trong phút chốc, nhưng mà sau khi giết Vương Điền Hương, dây cung trong lòng Cố Hiểu Mộng cuối cùng đã đứt đoạn. Bị ép trưởng thành vĩnh viễn không phải là chân chính trưởng thành, mặt nạ băng lãnh không thể nào trở thành khôi giáp thực sự, là một người cha, Cố Dân Chương làm sao không biết trái tim con gái bị vây khốn nơi nào? Cuồng phong nổi lên, bão táp sắp tới. Cố Hiểu Mộng nằm trên giường, bưng chặt tấm hình trên lồng ngực, mãi không thể chợp mắt. Đột nhiên cô xoay mình xuống giường, từ trong tủ âm tường lấy ra một cái hộp. Cô dè dặt đem tấm hình kia bỏ vào trong khóa kỹ, rất sợ làm nhăn nó. Cùng được khóa vào trong chiếc hộp kia, chính là bức hình của Lý Ninh Ngọc trên thuyền mật mã, còn có một hộp thuốc, một tấm bản vẽ được cắt ra từ trong quân trang, cùng một chiếc váy nhỏ màu đỏ đã bạc màu. Sấm chớp rền vang, mưa trút như thác đổ. Cố Dân Chương đứng trước cửa sổ, trên mặt bàn sau lưng đang bày một phần mật điện vừa mới phá giải. Ông ngắm nhìn mưa gió ngoài song cửa, nặng nề thở dài. Xem ra, Bộ Tiễu Tổng Tư Lệnh ngày mai, lại nghênh đón một hồi bão táp. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]