Một tháng sau, bên cạnh Tây Hồ. Cố Hiểu Mộng thích nhất là hoàng hôn của những buổi chiều hè, mặt trời xuống núi, gió đêm se lạnh, gió kẹp theo tiếng ve lướt qua bên tai, mọi nóng bức trong lòng như có thể được mang đi hết. Mà so với gió đêm càng khiến người ta hân hoan chính là, hôm nay có giai nhân bầu bạn. "Không ngờ Cố gia còn có cả sản nghiệp ở ngọn núi phía sau Cầu Trang." Lý Ninh Ngọc tựa vào lan can hướng về phương xa, tầm mắt trải dài rộng khắp, bao quát toàn bộ Cầu Trang ở giữa lưng chừng núi. "Thích không? Căn nhà này là do cô Triệu thiết kế đó, cô ấy thừa kế tài nghệ từ tiên sinh Ludwig của nước Đức." Cố Hiểu Mộng đĩnh đạc nói, hai hàng mày mang theo thần thái kiêu ngạo phóng khoáng của đại tiểu thư, "Nhưng mà em ngược lại càng thưởng thức Lloyd hơn, biệt thự ở nước Mỹ của ba ba chính là mời ông ta thiết kế. Về sau chúng ta đi nước Mỹ nghỉ phép, có thể..." Đã lâu không thấy cô cao hứng như vậy, Lý Ninh Ngọc không khỏi lắc đầu một cái, cười ngắt lời: "Ăn chơi trác táng!" "Phải ăn chơi trác táng mới đúng chứ, ai mà hoài nghi người như em lại là Đảng Cộng Sản?" Bị người yêu chế nhạo, Cố Hiểu Mộng không gấp không buồn, thân thiết ôm lấy cánh tay Lý Ninh Ngọc, ngữ điệu cũng biến thành mềm mềm dẻo dẻo, "Chị Ngọc không có ở đây, nhà khang trang mấy cũng vô dụng, có chị Ngọc ở, dù là túp lều nơi hoang dã em cũng trụ được!" "Chỉ sợ nếu thật lưu lạc đến bước đường đó, đại tiểu thư như em liền không chịu khổ nổi." Lý Ninh Ngọc hất bát nước lạnh, nhưng thủy chung mắt mi ngậm cười, nghe cô "nói năng ngông cuồng". "Ở cùng một chỗ với chị, ẩn cư núi rừng em cũng cao hứng." Cố Hiểu Mộng nở nụ cười sáng lạn, bỗng nhiên thở dài nói, "Người Nhật Bản không đắc ý được bao lâu nữa đâu!" Cuộc chiến ở Ngạc Tây lần trước tranh đấu kịch liệt, chiến khu thứ sáu dựa vào tình báo của "Hồ Điệp" xoay chuyển được tình thế, chỉ một lần hành động đã phá vỡ đợt tiến công của quân địch. Nhật Bản hiện nay đã lộ vẻ mệt mỏi trên chiến trường Trung Quốc, chiến trường Thái Bình Dương cũng lần lượt tháo chạy, mà Đức và Ý thì tự lo thân mình còn chưa xong... Con đường hướng tới bình minh còn nhiều trở ngại, nhưng ánh sáng rạng đông càng ngày càng phát ra rực rỡ. Cố Hiểu Mộng trời sinh lạc quan, cô nghĩ, cuộc chiến tranh kéo dài hơn mười năm này, cuối cùng đã sắp kết thúc rồi. "Chờ bọn họ cút hết, chúng ta liền tìm một địa phương tốt đẹp tiêu dao tự tại đi. Đắp một căn nhà nhỏ, chỉ có hai người chúng ta, không cần quá lớn, nhưng phải có sân, sân trước trồng quân tử lan, tốt cho hen suyễn của chị. Còn sân sau... sân sau em muốn dựng một cái xích đu, chị Ngọc, hồi bé chị thích chơi xích đu không? "Thi thoảng cũng phải đi thăm ba ba, à, còn có anh trai chị, không biết anh ta hai năm nay sống như thế nào, chúng ta đi Hồng Kông nhìn xem, ở đó bãi biển rất đẹp!" "Nếu không thích biển, em theo chị trở về quê nhà ở Nam Kinh cũng được. Hoặc là đi Diên An, tùy tiện nơi nào cũng được, chị muốn đi đâu em đều theo cùng." Đôi mắt Cố Hiểu Mộng lóe lên ánh sáng hy vọng, thỏa sức phác họa tương lai, cứ như thể ngày mai là có thể thắng lợi vậy. Lý Ninh Ngọc thích nhìn dáng vẻ sáng sủa hoạt bát này của cô, người trẻ tuổi khí phách hào hùng, ngay thẳng phóng khoáng, giống như khoảnh khắc năm xưa khiến cô rung động vậy. Chỉ là miêu tả của đối phương quá mức tốt đẹp, làm cho Cầu Trang trước mặt càng nổi bật vẻ thê lương. Hai năm trước hết thảy còn sờ sờ trước mắt, hôm nay đổi một thị giác khác, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, khó tránh khỏi xúc động bùi ngùi, Lý Ninh Ngọc khe khẽ thở dài. Vốn dĩ nói những lời này là vì muốn dỗ Lý Ninh Ngọc vui vẻ, không ngờ hoàn toàn ngược lại. Nhận ra tâm tình đối phương xuống thấp, Cố Hiểu Mộng quay lại mở bàn tay ra, đổi giọng hỏi: "Chị Ngọc, quà sinh nhật của em đâu?" Lý Ninh Ngọc kinh ngạc nhìn Cố Hiểu Mộng, tựa hồ muốn nói, tôi lại quên mất rồi. "Chị đặc biệt chạy tới đón sinh nhật với em, chắc không phải là cái gì cũng không chuẩn bị chứ?" Cố Hiểu Mộng nhíu hàng mi thanh tú, kéo xuống khóe miệng giả bộ bất mãn. Kỳ thực quà sinh nhật gì đó cô ngược lại không thành vấn đề, Lý Ninh Ngọc hôm nay sống khỏe mạnh đứng ở chỗ này, đối với cô mà nói đó chính là lễ vật tốt nhất rồi. "Đương nhiên là có." Lý Ninh Ngọc nở nụ cười, vỗ vỗ tay cô, nói giống như năm xưa, "Chờ lát nữa thì biết." Trời đêm đến gần, màn sao hạ xuống. Cố Hiểu Mộng nhàm chán lật tập thơ Tagore, thi thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng không biết Lý Ninh Ngọc ở phòng bếp làm gì, chỉ nói là có kinh hỉ, không cho phép nhìn lén. Lại đang úp mở cái gì đây? Cố Hiểu Mộng trông mòn con mắt, quyển sách trên tay đã chán như nhai sáp, chỉ biết lật trang như máy, đọc nhanh như gió, cũng không biết mình đang nhìn chữ gì. Nhưng đọc đến câu "The world puts off its mask of vastness to its lover*", Cố Hiểu Mộng vẫn không nhịn được nhếch mép lên. Kể từ khi thật sự cùng Lý Ninh Ngọc nói chuyện yêu đương, cô cuối cùng mới đọc hiểu được mấy câu thơ tình này. (*) Thế giới gỡ bỏ chiếc mặt nạ bao la trước người tình của nó Giống như loại chuyện rửa tay hầm canh này, đặt lên người Lý Ninh Ngọc nhìn có vẻ vô cùng không hợp, thật khó mà tưởng tượng đôi tay phá giải mật mã kia của cô lại đi xử lý củi gạo muối dầu. Nhưng đối diện với người yêu, thế giới rũ bỏ chiếc mặt nạ bao la của nó, nó nhỏ đi, nhỏ như một khúc ca, nhỏ như một nụ hôn vĩnh hằng. Tòa băng sơn Nam Cực không lây nhiễm nhân gian khói lửa, cuối cùng đã đụng phải chiếc thuyền phá băng mang tên Cố Hiểu Mộng này. Đèn bỗng chốc vụt tắt, phòng khách nháy mắt tối sầm. Cố Hiểu Mộng theo bản năng từ sô pha nhảy bắn lên, ánh mắt tập trung về phương hướng người yêu, cao giọng hỏi: "Chị Ngọc, chị không sao chứ?!" "Happy birthday to you..." Dưới ánh nến chập chờn, Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng hát bài ca sinh nhật, tay bưng bánh kem khoan thai bước tới, mỉm cười nói, "Hiểu Mộng, sinh nhật vui vẻ." "Đừng nổi tính trẻ con, cùng lắm, sinh nhật sang năm, tôi tự tay làm bánh kem cho em, có được không?" Câu nói hai năm trước còn văng vẳng bên tai, Cố Hiểu Mộng năm ấy cho rằng Lý Ninh Ngọc chỉ tùy tiện qua loa lấy lệ mình, không ngờ chị ấy lại thật sự thực hiện câu nói đùa này. "Chị Ngọc, chị còn nhớ?" Nhìn chằm chằm bánh kem, Cố Hiểu Mộng nói không ra cảm giác trong lòng mình là gì. "Tôi trước nay chưa từng gạt người." Lý Ninh Ngọc nở nụ cười ôn nhu vô hạn, "Mau ước nguyện đi." "Không ước nữa, nguyện vọng sinh nhật hằng năm của em, đều giống như lúc 25 tuổi vậy." Cố Hiểu Mộng vui mừng thỏa mãn, sốt ruột thổi tắt cây nến. Lý Ninh Ngọc quở trách: "Tại sao lại nói ra rồi?" "Nói ra cũng linh, chị xem, tuy năm ngoái không thực hiện được, nhưng năm nay không phải đều bù lại rồi sao?" Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lý Ninh Ngọc, "Cho nên, mỗi một năm về sau đều sẽ linh nghiệm." Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, xem như chấp nhận. Có thể là hiểu chuyện quá sớm, cô trước nay chưa từng đem mộng tưởng gửi gắm vào nguyện vọng sinh nhật hư vô mờ mịt, từ nhỏ đến lớn đón sinh nhật đều chưa từng ước nguyện. Nhưng giờ phút này, cô nghĩ, nếu nguyện vọng có thể cộng dồn, cô nguyện ý đem nguyện vọng bản thân tích lũy 32 năm qua đưa tất cả cho Cố Hiểu Mộng, chỉ cần tâm nguyện của người yêu có thể thành hiện thực. Cô yên lặng cắt một khối bánh, đẩy tới bên cạnh Cố Hiểu Mộng, bánh kem hai tầng bơ điểm thêm một viên anh đào kiều diễm ướt át, tựa như đang kể ra hương vị ngọt ngào của nó. Nhưng bánh kem hấp dẫn đến mấy, cũng làm sao mê người bằng phân nửa người yêu, Cố Hiểu Mộng si ngốc nhìn Lý Ninh Ngọc, trong phút chốc lại mất hồn. Đầu bếp làm bánh hiếm khi xuống bếp dường như bất mãn với sự do dự và chậm chạp của thực khách, không kịp chờ đợi thúc giục: "Mau nếm thử, xem có phải là mùi vị em thích không." Từ ánh mắt chờ mong của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng bất ngờ nhìn thấu một tia thẹn thùng, chỉ sợ là ảo giác của bản thân. Cô lấy lại bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ, cho dù ăn không ngon cũng phải liều mạng khen ngợi Lý Ninh Ngọc. Nhưng mà cắn miếng đầu tiên, Cố Hiểu Mộng liền giật mình, ký ức xa xôi ẩn giấu trên đầu lưỡi bị thức tỉnh, đây là mùi vị của mẫu thân —— "Chị Ngọc, chị tăng thêm cái gì?" "Không nói cho em đâu." Thấy đối phương lộ ra biểu tình như bản thân dự liệu, Lý Ninh Ngọc rất là hài lòng, bắt đầu làm ra vẻ huyền bí, "Ăn ngon không?" "Mẹ em rốt cuộc đã dạy chị cái gì a!" Cố Hiểu Mộng đoán được ngọn nguồn, chống cằm buồn bã không vui, cô cứ như thể bị nhặt được vậy, Lý Ninh Ngọc mới là con gái ruột thịt của Cố gia. "Cố phu nhân nói Hiểu Mộng thích nhất ăn đồ ngọt, mỗi lần làm bánh kem đều phải bỏ nhiều đường, răng đều sắp hư hết." Lý Ninh Ngọc mỉm cười vươn tay ra, định giúp Cố Hiểu Mộng lau đi bơ sữa dính bên mép, Cố Hiểu Mộng lại đùa dai né về phía sau, đầu lưỡi thật nhanh liếm rớt khối bơ kia, vênh vang đắc ý cười nhạo người thợ săn thất thủ, trên mặt tràn đầy vẻ thiên chân vô tà. Tay cương cứng giữa không trung, Lý Ninh Ngọc thoáng sửng sốt, đáy lòng lại đột nhiên rối loạn, xuất hiện ý tưởng không thích hợp. Cô là thiên tài vượt trội thế nhân, là nhà cách mạng thận trọng kỷ luật, là gián điệp cực độ minh mẫn. Nhưng vứt bỏ mọi thứ, Lý Ninh Ngọc chung quy vẫn là con người do máu thịt tạo thành, luôn sẽ có nhược điểm mà con người đều có. "Chị Ngọc, làm sao vậy?" Kẻ đầu sỏ còn đang mờ mịt không hiểu gì, nhẹ nhàng bắt lấy tay Lý Ninh Ngọc đang treo giữa không trung. "Không sao, đột nhiên bả vai đau thôi." Lý Ninh Ngọc thu tay về, nhéo vai phải một cái, vội vàng che giấu hỗn loạn của bản thân, trong lòng còn xấu hổ vì ý niệm chợt lóe lên kia. Cố Hiểu Mộng nghe vậy khẩn trương không thôi, vội vàng giúp cô xoa xoa bả vai, miệng lải nhải không ngừng giống như đang răn dạy đứa trẻ: "Nhất định là chị không nghe lời, em không có mặt chị liền không biết tự chiếu cố mình." Lý Ninh Ngọc cười cong đôi mắt: "Cố sở trưởng, lúc em bị thương không phải nói như vậy." "Sao mà giống nhau được?" Cố Hiểu Mộng hùng hồn lý luận, "Thân thể chị vốn đã kém, nếu còn lưu lại mầm bệnh, vậy thì..." "Được rồi, không đau." Lý Ninh Ngọc không nghe nổi cô lải nhải nữa, vội vàng đứng dậy, "Trong phòng bếp còn có bò bít tết, chắc cũng xong rồi, để tôi đi lấy tới." "Chị Ngọc, sao cái gì chị cũng biết vậy?" Trong mắt Cố Hiểu Mộng lấp lánh ánh sao, trên có phá giải thiên thư, dưới có nấu cơm may vá, hình như không có chuyện gì là Lý Ninh Ngọc không thành thạo. "Những chuyện vụn vặt này đều có thể quy kết thành vấn đề toán học đơn giản, chỉ cần nắm giữ công thức, có gì khó chứ?" Cố tiểu thư chớp mắt một cái, á khẩu không trả lời được. Công thức toán học đơn giản? Vậy sao cô học cả mười mấy năm cũng không làm được pudding của cô Triệu? Có thể bản thân thật sự không giỏi những thứ này, không thiên tài được như chị Ngọc. Nhưng phải thừa nhận, thiên tài cũng không phải có thiên phú ở tất cả mọi chuyện. Nhìn nữ nhân sắc mặt ửng hồng ngồi trước bàn ăn, Cố Hiểu Mộng rốt cuộc tìm được thứ chị ấy không bằng mình —— Có lẽ là bởi vì cao hứng, lúc ăn cơm hai người uống thêm mấy ly rượu, Cố tiểu thư vẫn mặt không biến sắc, Lý thiên tài thì đã sa vào tình trạng hơi ngà ngà. "Hóa ra chị Ngọc ngày thường không uống rượu, là bởi vì không có tửu lượng." Cố Hiểu Mộng cười giảo hoạt, như thể phát hiện chuyện gì đó hết sức ghê gớm. Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, một tay đỡ trán, chân mày xoắn vặn vào nhau. Rõ ràng tư duy đã sớm rơi vào trong sương mù, nhưng vẫn theo bản năng phản bác: "Tôi lại không phải em, giống như cái hũ rượu..." "Mạnh miệng!" Cố Hiểu Mộng cười nói, không nhịn được đưa tay ra thử vuốt lên chân mày Lý Ninh Ngọc, tiếp đó lại giúp cô xoa xoa huyệt thái dương. Nhìn người say rượu mặt mày đỏ ửng, Cố Hiểu Mộng bỗng nhộn nhạo trong lòng. Đã sớm có khát vọng hôn lên, cô thừa nhận mình không phải thánh nhân, giờ phút này chỉ muốn thừa nước đục thả câu. Nghĩ như vậy, ngón tay liền từ trán Lý Ninh Ngọc tuột xuống bên quai hàm, ôn nhu vuốt ve gò má ửng đỏ của đối phương. Bàn tay lành lạnh chạm vào làn da nóng bừng, vốn nên làm người ta tỉnh táo, song Lý Ninh Ngọc lại hoàn toàn thất thần, đỏ ửng từ lỗ tai lan tràn đến cổ, cô hơi hé mắt ra, con ngươi thâm thúy bao trùm lên một tầng sương mù. Mặc dù không phải lần đầu tiên hôn, nhưng nhìn cặp mắt mơ màng kia, Cố Hiểu Mộng có chút chột dạ, âm thầm ăn năn vì ý tưởng khinh nhờn ban nãy. Cô liếm môi một cái, vô cùng thành khẩn nói: "Chị Ngọc, em muốn hôn chị." Rượu cồn sẽ ăn mòn đầu não, cũng sẽ phá hủy dè đặt của con người. Lý Ninh Ngọc không đáp lời, chợt đưa tay đè lại sau ót Cố Hiểu Mộng, tiến lên trước, ở bên mép cô hạ xuống một cái hôn nhẹ nhàng. Nụ hôn của Lý Ninh Ngọc giống như một cơn gió nhẹ như có như không, còn chưa đợi người bắt được, đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Như vậy làm sao đủ? Đến mà không vào là không lễ phép, Cố Hiểu Mộng không chút nghĩ ngợi hôn trở lại. Nếu vừa rồi là gió nhẹ ngày xuân, vậy thì hiện tại nhất định là gió biển giữa hè, mang theo nhiệt tình cuồn cuộn cuốn tới làm cho không người nào có thể kháng cự được, mãnh liệt mà ẩm ướt, lý trí của Lý Ninh Ngọc lung lay muốn ngã, tựa như sắp bị trận gió này cuốn vào biển khơi. Ngay tại lúc này, người yêu trẻ tuổi không biết từ nơi nào học được, lại chìa ra đầu lưỡi liếm liếm vành tai cô, nhẹ giọng gọi câu "chị Ngọc" —— giống như rắn độc thè lưỡi, kể lể cho người mỹ vị của trái cấm. Bỗng dưng cảm giác xấu hổ xông lên đầu, lý trí còn sót lại bị nuốt chửng hoàn toàn. Vì vậy gió nhẹ quật khởi, khẽ phất qua bên tai người yêu, từ cần cổ thon dài một đường thổi qua, quanh quẩn dừng lại bên xương quai xanh. Hồ điệp bất ngờ không kịp đề phòng bị gió xuân cuốn vào biển cả, chưa từng nghĩ sóng biển lại ôn nhu đến như vậy, ngã vào trong nước, chìm xuống đáy biển, như thể sắp chết chìm trong cơn sóng... Ý loạn tình mê, con hồ điệp kia bỗng nhiên ý thức được nguy hiểm, mở mắt ra, tránh thoát sóng biển bao vây. "Hiểu Mộng, xin lỗi..." Cho rằng động tác của bản thân dọa sợ đối phương, Lý Ninh Ngọc thoáng chốc tỉnh rượu hơn phân nửa, hết sức quẫn bách, hối tiếc không thôi, rượu đúng là không phải thứ gì tốt. "Không phải!" Chưa từng thấy Lý Ninh Ngọc như vậy bao giờ, Cố Hiểu Mộng hít một hơi thật sâu, hô hấp thật lâu không thể bình phục, còn không phải do bản thân mở đầu trước sao, làm sao có thể trách chị Ngọc chứ. Trong chốc lát không thể sắp xếp được ngôn ngữ, lại sợ nói sai điều gì khiến đối phương hiểu lầm, cô dứt khoát thấy chết không sờn nhảy lên nằm xuống ghế sô pha, đem mặt vùi vào trong gối, buồn bực nói, "Em, cái đó, nó..." Vậy thì thật đúng là không khéo, Lý Ninh Ngọc tỉnh ngộ, không khỏi cười ra tiếng, Hiểu Mộng của cô sao lại đáng yêu như vậy. Cố Hiểu Mộng ngượng ngùng tới cực điểm: "Lý Ninh Ngọc, không cho cười!" "Không cười, em ngẩng đầu nhìn tôi xem nào." Lý Ninh Ngọc nhè nhẹ vỗ đầu cô một cái, nhưng người đang xấu hổ vẫn nhất quyết không muốn ló mặt ra. Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại mang theo ý cười không thể xóa nhòa, xoa xoa tóc Cố Hiểu Mộng, dịu dàng dỗ dành, đáng tiếc như cũ không hữu hiệu, Cố tiểu thư từ đầu đến cuối không nhúc nhích, cứ như ngừng thở rồi vậy. Hồi lâu sau, đoán chừng là đã mất kiên nhẫn, Lý Ninh Ngọc thở dài, đứng dậy đi ra ngoài. Nghe tiếng Lý Ninh Ngọc đi xa, Cố Hiểu Mộng không khỏi lo lắng có phải bản thân được sủng mà kiêu, chọc chị ấy mất hứng, đang muốn bò dậy, bên tai lại truyền đến tiếng đàn dương cầm. Tiếng đàn như dòng nước chảy xuôi, lượn lờ dưới đầu ngón tay Lý Ninh Ngọc, mang theo tiếng hát dịu dàng trôi vào trong lòng Cố Hiểu Mộng. "Bóng hình trong tim tôi, người mang theo gương mặt tươi cười, Người từng ở cuối thu, trao cho tôi ánh sáng mùa xuân. Bóng hình trong tim tôi, có biết bao bảo tàng cất giấu, Người có thể ở trong đêm tối, tặng cho tôi một vầng thái dương. Tôi không thể để ai cướp đi ánh sáng mùa xuân, Tôi không thể để ai thổi tắt mặt trời trong lồng ngực. Bóng hình trong tim tôi, xin đừng bi thương, Nguyện cho nụ cười của người, vĩnh viễn luôn như vậy." Đoá hoa mắc cỡ kia cuối cùng đã ngẩng đầu lên, Lý Ninh Ngọc ngồi trước dương cầm ngắm nhìn cô, ôn nhu mỉm cười, đẹp như một bức tượng điêu khắc trong thần thoại hy lạp, khiến cho người nghĩ muốn đem thời gian ngừng lại. Cố Hiểu Mộng đưa lên nét mặt tươi cười, hỡi người trong tim em, chị mới là ánh sáng mùa xuân vĩnh hằng của em đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]