Cố Hiểu Mộng cúi đầu xuống nhìn người trước mặt, không dám hô hấp, thậm chí không dám chớp mắt, rất sợ sơ ý một chút liền vỡ nát hồi mộng đẹp này —— Không, không phải là mộng, đây đích xác chính là Lý Ninh Ngọc, là chị Ngọc bản thân mất đi mà tìm lại được, là người yêu mà cô có thể chạm đến, không còn là ảo ảnh mơ hồ mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng, không phải là lời thở than mỗi khi thức tỉnh lúc rạng sáng.
Cô chậm rãi cúi người xuống, gần sát từng tấc từng tấc một, từng chút từng chút lạc lối vào bên trong, lông mi thật dài hơi hơi rung động, đôi mắt nai ướt át thuần khiết mà mê man.
Thời gian như bị kéo giãn mấy chục lần, hết thảy cảm nhận đều bị phóng đại, Lý Ninh Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được từng mạch máu li ti bên lỗ tai đang đập nhảy, gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều nay lại bị một tầng đỏ ửng nhàn nhạt phủ lên gò má. Thiên tài thường ngày có thể khống chế đến tận tiềm thức, cuối cùng đã rối loạn hô hấp vào thời khắc này.
Không muốn nhắm mắt, lại cũng không chủ động đến gần, Lý Ninh Ngọc cứ như vậy ngước đầu, an tĩnh mà dè đặt nhìn cô tiến đến, gần sát, lại gần sát.
Đôi mắt đẹp đong đưa chớp động, ngậm cười chứa ý khó mà phân*. Cố Hiểu Mộng nghĩ, đôi mắt của Lý Ninh Ngọc chính là lời giải thích hay nhất cho câu thơ này. Cô đã từng tiếc nuối, chị Ngọc rõ ràng trời sinh một cặp mắt đào hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gio-lai-thoi/1187072/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.