Đêm khuya vắng người, Cố Hiểu Mộng ôm hai chiếc gối đầu ngồi dựa trên giường, ngơ ngác nhìn cửa sổ thủy tinh, bên ngoài trời tối đen như mực, đêm nay sương mù dày nặng, không một tia ánh trăng.
Quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe thấy được kim đồng hồ trên cổ tay chuyển động, tích tắc tích tắc, từng chút từng chút một, giống như mạch máu bên huyệt thái dương không ngừng nhảy đập. Màn kịch tối này gần như tiêu hao hết tinh lực của cô, còn uống nhiều rượu như vậy, cho dù không say, đầu cũng nhức như sắp nứt.
Cô biết, Lý Ninh Ngọc hiện tại nhất định cũng không chịu nổi. Vì để Từ Mạn Trinh tin là thật, Lý Ninh Ngọc khi đó không ngừng nháy mắt với cô, để cô tăng thêm lực đạo trên tay, cho đến khi thật sự suýt chút nữa bị cô bóp ngất đi.
Nhìn Lý Ninh Ngọc chống đỡ thân thể gầy yếu lảo đảo thoát khỏi hội trường, trong lòng Cố Hiểu Mộng giống như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, chỉ có thể cắn chặt răng, chờ trở về phòng mới phát hiện hai quai hàm đều đã cứng lên.
Cô chìa tay phải ra, xoa xoa gò má sưng ê ẩm, đột nhiên ý thức được điều gì, đưa tay ra trước mặt, xòe bàn tay quan sát rất lâu, nước mắt chợt trào ra.
Chính là bàn tay này, đã từng hung hãn đánh vào trên mặt Lý Ninh Ngọc, hôm nay lại gắt gao bóp cổ chị ấy. Cố Hiểu Mộng không hiểu tại sao hôm nay nhất định phải làm như vậy, nhưng lời của Lý Ninh Ngọc, cô trước nay luôn nghe theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gio-lai-thoi/1187066/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.