12. 
Phải làm việc gì đây? Đương nhiên là tìm Phó Duật An hỏi cho ra ngô ra khoai rồi. 
Theo như những gì tôi hiểu về anh, anh không đời nào cất công bịa ra một câu chuyện để từ chối người ta. Thế thì câu chuyện này ở đâu ra? 
Về đến nhà, tôi gửi một đoạn chị Châu vừa ghi âm cho Phó Duật An. 
Anh vốn đang ngồi trước bàn đọc sách, nghe thấy chuông báo tin nhắn thì thờ ơ cầm điện thoại lên nghe, sau đó sắc mặt hơi thay đổi. 
Tôi huơ điện thoại trước mặt anh: “Anh có muốn giải thích không, sếp Phó?” 
Anh buông điện thoại, mặt không hề biến sắc. 
“Muốn nghe gì đây?” 
Tôi đi về phía anh. 
“Không phải đến tận bữa tiệc do gia đình sắp xếp chúng ta mới gặp nhau sao? Tình cảm nhiều năm ở đâu ra vậy?” 
Anh mím môi, giọng điệu hơi ai oán: “Nhưng anh đã biết em từ hồi cấp ba, cơ mà khi ấy trong mắt em chỉ có việc học, làm gì có thời gian để biết đến anh.” 
Tôi ngẫm lại, thời gian ấy do có vài mâu thuẫn với gia đình nên tôi dồn hết hơi sức vào việc học, chẳng thèm ngó ngàng đến chuyện gì khác. 
Tôi hơi kinh ngạc: “Vậy anh đã thích em từ thời cấp ba thật ư?” 
Anh gật đầu. 
“Ừ, từ lần em diễn tấu đàn cello.” 
Chơi cello là tiết mục được sắp xếp vào đợt kỷ niệm ngày thành lập trường, chính tôi cũng sắp quên luôn rồi. 
Tôi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ chuyện kết thông gia cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-giau-chuyen-ket-hon/2726599/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.