15.
Nhờ hành động của Phó Duật An, quan hệ của tôi và anh cứ thế được công khai.
Địa vị của tôi ở công ty tăng vọt. Trước đây ai cũng gọi tôi là Tiểu Lương, giờ ai nấy đều gọi tôi là bà chủ.
Tôi thấy hơi ngại.
Nhưng Phó Duật An rất vui, mọi người cũng rất vui.
Có lần tôi tình cờ bắt gặp, phát hiện trưởng phòng đang làm thuyền trưởng đẩy thuyền.
“Ôi! Tôi đến công ty bốn năm rồi, chưa thấy sếp Phó như vậy bao giờ! Không thể xem thường sức mạnh của bà chủ!”
“Chứ gì nữa! Mọi người có để ý không, trước đây rõ ràng sếp Phó không thích rời văn phòng nhất, giờ cứ hở tí là lại chạy ra ngoài đi lung tung, thật ra là đang lén lút ngắm bà chủ đấy.”
“Đúng, đúng, đúng, khi họp cũng thế, ngoài mặt thì như đang nghe mọi người báo cáo, thực ra lại lén nhắn tin cho bà chủ!”
“Trước đây không phát hiện, anh nói vậy mới thấy hai bọn họ thật sự siêu ngọt siêu xứng đôi!”
Họ nói chuyện hăng say, rẽ qua bỗng nhìn thấy tôi, ai nấy đều sợ tái mặt.
Cô bé cầm đầu xin lỗi rối rít: “Xin… xin lỗi bà chủ! Bọn… bọn em không…”
Tôi vội lắc đầu: “Không sao, không sao, chị…”
Đang nghĩ xem phải làm sao để bày tỏ rằng mình không hề để bụng chuyện này thì một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phía sau.
“Không cần xin lỗi. Cô ấy không để bụng, tôi lại càng không.”
Quay đầu lại nhìn, Phó Duật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-giau-chuyen-ket-hon/2726595/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.