Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cô gái mặc trang phục ở nhà, nét mặt mềm mại ấm áp, xua tan đi hơi thở lạnh băng và sát khí trên người anh trong nháy mắt.
Tựa như ánh sáng trong bóng đêm khiến người ta muốn đến gần, Tư Dạ Hàn cúi người, dường như muốn ôm cô.
Nhưng đến gần, anh lại lập tức đứng dậy: "Anh đi tắm đã."
Đại khái là sợ khí lạnh và mùi máu tươi trên người làm ảnh hưởng đến cô.
Nhưng vừa mới thẳng lưng, cơ thể anh đã được một vòng tay ấm áp ôm chặt.
Tư Dạ Hàn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ôm lấy thiếu nữ: "Sao giờ này vẫn chưa ngủ?"
Diệp Oản Oản thở dài: "Em bị anh lây bệnh mất rồi..."
Không có anh, cô sẽ mất ngủ.
Dường như không hiểu cô có ý gì, Tư Dạ Hàn rũ mắt nhìn cô: "Hửm?"
Chân mày Diệp Oản Oản hơi nhướng lên, đáy mắt lộ ra một tia giảo hoạt: "Ý trên mặt chữ, anh tự đoán đi!"
Mỗi lần anh tỏ tình đều cong quẹo như đi đường núi, cô cũng muốn để anh nếm thử hương vị hại não như vậy!
Tư Dạ Hàn nghe vậy thì hơi suy tư, sau đó sâu xa nhìn cô gái: "Không có anh, ngủ không được?"
Diệp Oản Oản hơi kinh ngạc: "Lợi hại..."
Thế mà lại đoán trúng!
Giọng điệu của Tư Dạ Hàn rất chi là đương nhiên: "Chỉ là suy đoán bình thường mà thôi, không phải em bị anh lây bệnh rồi chứ?"
Nghe vậy, Diệp Oản Oản tỏ vẻ trái tim đã bị đâm thêm một nhát.
"Đúng rồi, Hứa Dịch đâu rồi? Không cùng anh trở về sao?" Diệp Oản Oản nhìn anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-4/1030075/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.