Edit: Vân Linh Nhược Vũ Ngày hôm sau, truyền thông Quang Diệu. Trước kia Quang Diệu đều do Chu Văn Bân quản lấy, đẩy được một nhóm người mới có thực lực không tồi, nhưng đoàn đội tạo hình rất yếu, dẫn đến nghệ sĩ thiếu nét đặc sắc của riêng mình, thoạt nhìn giống như được đóng gói từ cùng một dây chuyền sản xuất. Sau khi Diệp Oản Oản nhậm chức, đang trong quá trình tìm kiếm một đội tạo mẫu toàn diện. Diệp Mộ Phàm mang theo tư liệu cá nhân đi vào công ty, ở sảnh đã tụ tập không ít ứng viên. Lý lịch của từng ứng viên đều rất đẹp, không phải học trò của nhà tạo mẫu nổi tiếng này thì cũng là nhà tạo mẫu của minh tinh khác. Nhưng anh thì khác, lúc còn là đại thiếu gia Diệp gia, mỗi ngày anh chỉ biết ăn nhậu chơi bời, làm việc mấy năm ở Tụ Tinh thì ẩn sau màn, tất cả tác phẩm đều do Hà Tuấn Thành đứng tên.
Tối qua anh vắt óc để viết sơ yếu lý lịch, lại phát hiện cả một chữ cũng không viết ra được, một tác phẩm cũng không có, lý lịch chỉ vẻn vẹn một trang giấy mà thôi. Nếu nói tất cả tác phẩm của tổng giám đốc bộ phận tạo mẫu của Tụ Tinh đều do anh làm ra, ai sẽ tin chứ? Người phụ trách cầm một sấp tài liệu, đứng trước cửa phòng phỏng vấn, thờ ơ nói: "Lát nữa mọi người sẽ cầm sơ yếu lý lịch để vào vòng phỏng vấn đầu tiên." Lần lượt có người xin việc tiến vào phòng, trong phòng liên tục vang lên giọng nói của người phụ trách phỏng vấn. "Loại sơ yếu lý lịch này cũng dám đến Quang Diệu xin việc? Xem công ty là trạm xử lý phế thải sao?" "Không phải điều kiện tuyển dụng yêu cầu hai năm kinh nghiệm trở lên hay sao?" "Tác phẩm nhiều thì sao? Cả một tác phẩm độc lập cũng không có! Loại, người tiếp theo!"
... Nghe thấy giọng nói bén nhọn nghiêm khắc của người phỏng vấn, ngón tay nắm sơ yếu lý lịch của Diệp Mộ Phàm hơi siết chặt, sơ yếu lý lịch này của anh lấy ra cũng chỉ là rước nhục mà thôi." "Người tiếp theo!" Người phụ trách thúc giục. Diệp Mộ Phàm hít sâu một hơi, đẩy cửa tiến vào. Người phỏng vấn tổng cộng có ba người, ánh mắt người ngồi giữa như tia X-quang quan sát Diệp Mộ Phàm một lượt, chỉ thấy cách phối đồ của anh vô cùng đẹp, chỉ tiếc đều là nhãn hiệu giá rẻ. "Hồ sơ lý lịch đâu?" Người phụ trách hỏi. "Quên mang rồi." Cuối cùng Diệp Mộ Phàm vẫn không lấy ra sơ yếu lý lịch kia. "Thứ đó cũng có thể quên?" Sắc mặt của người phỏng vấn lộ vẻ không vui, nhìn đến nhan sắc và mắt thẩm mĩ của đối phương, ông quyết định cho anh một cơ hội, uống một ngụm cà phê, ông thuận miệng nỏi một câu: "Cậu tên là gì?"
"Diệp Mộ Phàm." "Phụt!" Nghe được cái tên kia, người phỏng vấn lập tức phun thẳng cà phê trong miệng ra ngoài: "Khụ khụ khụ khụ..." Diệp Mộ Phàm thấy thế thì nhíu mày, không hiểu vì sao ông ta lại có phản ứng lớn như vậy. Chỉ thấy thái độ của ông ta xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lập tức đứng dậy bước ra chào hỏi: "Ây da, hóa ra là thầy Diệp, sao ngài không nói sớm, tổng giám đốc đã thông báo sau khi ngài đến đây thì trực tiếp đến văn phòng của ngài ấy!" Diệp Mộ Phàm mờ mịt hỏi: "Tổng giám đốc bảo tôi đến văn phòng của anh ấy? Không phải đầu tiên phải qua vòng phỏng vấn trước sao?" "Không sai đâu không sai đâu! Thầy Diệp là do tổng giám đốc đích thân mời đến, còn cần phỏng vấn gì nữa chứ!" Người phụ trách giao lại buổi phỏng vấn cho hai người còn lại, đích thân dẫn Diệp Mộ Phàm lên phòng tổng giám đốc. Cái gì? Tổng giám đốc đích thân mời đến? Diệp Mộ Phàm hoàn toàn không hiểu chuyện gì, máy móc đi theo người phụ trách đến một gian phòng to rộng. "Một lát nữa tổng giám đốc của chúng tôi mới đến, mong thầy Diệp chờ trong chốc lát, tôi đi sai người pha trà cho ngài, ngài còn yêu cầu gì khác nữa không?" Người phụ trách ân cần hỏi. "Không có..." Diệp Mộ Phàm quyết định bình tĩnh theo dõi, dù sao có nhầm người cũng không phải anh sai. "Vậy được, có chuyện gì ngài cứ việc gọi tôi!" "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]