Edit: Vân Linh Nhược Vũ 
Vốn dĩ đang điên loan đảo phượng, lại đột nhiên xuất hiện thêm hai người, là ai cũng sẽ sợ đến mức hồn phi phách tán. 
Hà Tuấn Thành còn chưa kịp định hồn, khuôn mặt trắng bệch như quỷ. 
Sau khi phản ứng kịp, khuôn mặt của Trầm Mộng Kỳ đầy vẻ thống khổ ấm ức, hoảng loạn bắt đầu giải thích: "Em... anh Mộ Phàm, anh nghe em giải thích... Mọi việc không như anh nghĩ đâu!" 
Trên mặt Diệp Mộ Phàm không có chút biểu cảm nào, lẳng lặng đứng tại chỗ: "Không như tôi nghĩ?" 
Trầm Mộng Kỳ bày ra vẻ đau lòng khóc thút thít: "Đúng vậy, anh Mộ Phàm, anh tin em đi, tối nay công ty mở tiệc, em uống say, cái gì cũng không biết..." 
Nhìn bộ dạng đáng thương của Trầm Mộng Kỳ, nếu là ngày thường, nhìn cô ta khóc tê tâm phế liệt như vậy, anh sớm đã dùng hết mọi cách để dỗ cô ta cười. 
Nhưng vào lúc này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần kia, anh lại cảm thấy cực kì buồn nôn. 
Diệp Mộ Phàm hơi cúi người, che đi cảm giác cuộn trào trong lồng ngực, đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Ồ, phải không? Cô không biết? Cô không biết gã ta so có khiến cô sướng hơn thằng bất lực này không hả?" 
Nghe thế, khuôn mặt đau lòng của Trầm Mộng Kỳ cứng đờ một cái. 
Diệp Mộ Phàm tiếp tục nói: "Cô không biết... Cô thấy bộ dạng tên phế vật bọc mủ này là cảm thấy ghê tởm sao? Cô không biết... Cho dù bán tên rác rưởi này... Cũng không đáng giá mười vạn ư?" 
Khuôn mặt Trầm Mộng Kỳ hoàn toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-4/1030052/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.