Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kết quả vừa đứng lên được nửa chừng, cơ thể cô ta lại lảo đảo, xụi lơ ngã xuống đất bất tỉnh.
"Mộng Kỳ!!!" Diệp Mộ Phàm sợ mất mật, lập tức chạy đến ôm cô ta tới sofa rồi bấm huyệt nhân trung.
"Mộng Kỳ, em tỉnh đi, đừng dọa anh sợ..." Diệp Mộ Phàm đầy vẻ khẩn trương.
Sau một lúc lâu, Trầm Mộng Kỳ mới từ từ mở mắt: "Anh Mộ Phàm, em không sao... không sao... Đầu óc em hơi choáng váng thôi... có lẽ là do mấy ngày nay thức khuya..."
Bàn tay Diệp Mộ Phàm siết thành quả đấm: "Anh xin lỗi, đều tại anh vô dụng mới khiến em mệt nhọc như vậy."
"Không phải đâu, anh Mộ Phàm, anh giúp em rất nhiều rồi." Trầm Mộng Kỳ làm bộ quan tâm.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi của cô gái, Diệp Mộ Phàm trầm mặc một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, lên tiếng: "Mộng Kỳ, đừng lo nghĩ nữa, bây giờ lập tức về nhà nghỉ ngơi cho tốt, chuyện dự án cứ giao cho anh, anh đảm bảo có thể giúp em lấy được giá đấu thầu của Diệp thị!"
Trầm Mộng Kỳ giấu đi sự vui mừng trong đáy mắt, tỏ vẻ bất an: "Thật sao? Nhưng... anh làm thế nào?"
Diệp Mộ Phàm đưa cô ta một ánh mắt trấn an: "Anh có cách của mình, tóm lại em chỉ cần tin tưởng anh, nếu đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được."
Ánh mắt Trầm Mộng Kỳ đầy vẻ ngưỡng mộ: "Anh Mộ Phàm, anh thật tốt, chỉ cần có anh bên cạnh thì em liền cảm thấy yên tâm, cái gì cũng không sợ! Chờ công ty chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-4/1030039/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.