Edit: Vân Linh Nhược Vũ 
"Đã là thời đại nào rồi mà còn giả thần giả quỷ lừa gạt người khác, phi!" 
Sau khi thấy đạo sĩ tà mị, một tên ám vệ phun một ngụm nước bọt vào chân anh ta. 
Đạo sĩ tà mị khom người nhìn chân mình, sau đó ngẩng đầu, nhìn tên ám vệ kia, hỏi: "Người anh em, nước bọt trên giày của tôi là do cậu phun sao?" 
Nghe vậy, tên ám vệ kia cười khẩy: "Đúng vậy, ông nói không sai, là tôi phun đó. Sao nào? Có vấn đề gì à?" 
"Không không không." Đạo sĩ tà mị vội lắc đầu, "Không có vấn đề gì, tôi chỉ hỏi chơi thôi." 
Thấy thế, thành viên phân đội Ám Tứ thay nhau cười, tên đạo sĩ này xem ra cũng thức thời đấy. 
"Cút đi, đừng ở đây làm chướng mắt." Nguyên Sinh phất tay. 
"Được được." Đạo sĩ tà mị xoay người rời đi. 
Nhưng còn chưa đi được hai bước, anh ta bỗng nhiên quay lại. 
"Bần đạo cùng các vị có duyên, chi bằng sẵn tiện bói cho các vị một quẻ." Không đợi phân đội Ám Tứ trả lời, đạo sĩ tà mị đã nhắm mắt, lẩm nhẩm trong miệng, đầu ngón tay bắt đầu cử động. 
Rất nhanh, anh ta đã mở mắt ra: "Không tốt không tốt, gần đây các vị có họa đổ máu!" 
"Ông nói cái gì?!" Gã ám vệ kia trợn mắt, lạnh giọng quát. 
Tên đạo sĩ rởm này dám nói gã có họa đổ máu! 
"Tôi nói gần đây cậu có họa đổ máu." Đạo sĩ tà mị nghiêm mặt, đáp. 
"Mẹ nó ông mà dám nói bậy nữa, ông đây sẽ đập chết ông, cút cho tôi!" Tên ám vệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-4/1030030/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.