Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cung Húc chắc chắn không để mình chịu thiệt, vì thế cậu ta không vui mà trừng Lạc Thần, còn ngồi lại gần Diệp Oản Oản hơn.
Hàn Tiện Vũ thì coi như xong đi, còn thêm một người nữa, thật đáng ghét!
Thấy Cung Húc không muốn nhường chỗ, Diệp Oản Oản đang không biết cho Lạc Thần ngồi đâu, Hàn Tiện Vũ đã đứng lên, chừa ra một chỗ trống bên cạnh cô: "Ngồi ở đây đi."
"Cảm ơn anh Vũ." Lạc Thần cảm ơn Hàn Tiện Vũ, sau đó ngồi xuống vị trí kia.
Cung Húc thấy thế thì tâm trạng càng kém hơn.
Bình thường cậu ta rất hào hứng trong các loại party thế này, nhưng đêm nay không hiểu vì sao lại cảm thấy rất khó chịu.
Niềm ai oán của Cung Húc sắp hóa thành u linh bay ra ngoài rồi: "Anh Diệp, sao anh không để ý đến em, không chịu chơi với em!"
Diệp Oản Oản thở dài: "Muốn tôi để ý cậu thế nào nữa đây?"
Cậu ta đã lải nhải bên tai cô cả đêm rồi đấy.
Cung Húc mấp máy môi muốn đáp, Đường Tinh Hỏa ở phía đối diện lại cảm thấy quỷ dị nhìn cậu ta: "Tôi nói này Cung Húc, cậu có tật xấu gì vậy? Đường đường là một thằng đàn ông lại cứ quấn lấy Diệp Bạch!"
Cung Húc không thèm để ý tới lời trêu chọc của Đường Tinh Hỏa, dứt khoác nghiêng đầu dựa lên vai Diệp Oản Oản, ôm choàng lấy cánh tay cô: "Tôi thích anh Diệp đấy! Thích nói chuyện với anh ấy đấy! Cậu có ý kiến gì?"
Diệp Bạch khác với những người người đại diện chỉ biết nịnh hót trước kia của cậu ta, anh ấy không quan tâm đến khuôn mặt đẹp trai của cậu ta, vẻ nghiêm túc lúc quản giáo cậu ta cũng khiến cậu ta cảm thấy rất vừa mắt.
Kỳ thật, cho dù không tính mứt hoa quả nhỏ bé vào, cậu ta cũng rất thích người đại diện này.
Đang suy nghĩ, Cung Húc lại cảm nhận được một hơi thở thanh u từ kế bên...
Trên người anh Diệp... Sao lại có mùi thơm như vậy... Mềm như vậy...
Cung Húc theo bản năng muốn tiếp tục tới gần, lại bị Diệp Oản Oản đẩy ra: "Ngồi đàng hoàng lên cho tôi."
Tên nhóc Cung Húc này, động một chút là muốn sát lại gần cô, thật khiến người ta đau đầu.
"Ồ..." Cung Húc tỏ vẻ tiếc nuối.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Cung Húc, Đường Tinh Hỏa cảm thấy thật cay mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Sao cậu ta lại thấy thái độ của Cung Húc đối với Diệp Bạch lại quái dị thế nhờ?
Sau khi ngồi một lát nữa, Diệp Oản Oản đứng dậy tạm biệt, muốn rời đi.
"Sao anh về sớm vậy?" Cung Húc mất hứng hỏi.
Diệp Oản Oản lấy ra lý do vạn năm không đổi: "Bạn gái tôi không dám ngủ một mình."
Lại là bạn gái...
Cung Húc không có cách nào níu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Oản Oản đứng dậy, Lạc Thần cũng đứng dậy theo cô.
Ngày mai Hàn Tiện Vũ phải dậy sớm cho nên không thể chơi quá muộn, vì thế cũng đi theo.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Cung Húc tựa như quả bóng bị chọc xì hơi nằm ườn trên sofa, không còn hứng thú tiếp chuyện với người khác nữa.
Vốn dĩ hôm nay có rất nhiều cơ hội để moi tin tức của mứt hoa quả, ai ngờ cậu ta chỉ lo đuổi đám ruồi bọ ve vãn Diệp Bạch, thật quá sai lầm!
Đều tại đám ruồi bọ đó gây trở ngại! Đúng! Nhất định là thế!
Từ lúc bắt đầu Đường Tinh Hỏa đã hiếu kì rồi, thấy Diệp Bạch đã rời đi, cậu ta liền sáp lại gần Cung Húc hóng chuyện: "Tôi nói này Cung Húc, rốt cuộc cậu làm sao vậy?"
Cung Húc bực dọc trừng cậu ta: "Đừng nói chuyện với tôi, phiền chết đi được! Cậu nói nhiều thế làm gì?"
Đường Tinh Hỏa: "...Ha?" Cậu ta chỉ vừa nói một câu thôi mà?
Nhìn bộ dạng như thể bà dì ghé thăm* của Cung Húc, Đường Tinh Hỏa cảm thấy rất cạn ngôn.
(*) Bà dì: Tới tháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.