Chương trước
Chương sau
Hơi lạnh từ cánh môi nhẹ nhàng chạm vào, tinh tế như một bản nhạc giao hưởng...
Cùng với nụ hôn, bàn tay bên hông siết chặt thêm, sức hôn càng ngày càng nặng, đầu lưỡi càng quét trong khoang miệng, chiếm lấy từng tấc ngọt ngào...
So với nụ hôn điên cuồng thô bạo theo bản năng như trước kia, nụ hôn của anh càng ngày càng có kĩ xảo, đôi môi mỏng lạnh lẽo gần trong gang tấc, hoàn mĩ không có một tia tì vết, mỗi cái thở dốc đều khiến cô thần hồn điên đảo.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu cô chỉ còn biết đến hơi thở mát lạnh của Tư Dạ Hàn, đầu óc cô trống rỗng, dường như cả thế giới chỉ còn cô và anh.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới kết thúc...
Ngón tay Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, cảm xúc trong mắt anh khiến cô không tài nào hiểu được.
Diệp Oản Oản chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, hơi khó hiểu: "Hửm... Anh... bị sao vậy?"
Đang êm đang đẹp nói hôn là hôn ngay? Không nhắc nhở trước gì cả...
"Vậy... Em thì sao?" Tư Dạ Hàn đột nhiên hỏi.
Diệp Oản Oản khó hiểu, nghe thế thì càng mê mang hơn: "Em cái gì?"
Đôi mắt Tư Dạ Hàn rất chăm chú: "Em, thích anh sao?"
Diệp Oản Oản ngẩn người.
Kỳ thật, ban đầu cô khẩn trương là sợ anh làm hỏng việc, ba mẹ phản đối, anh mất khống chế sẽ gây tổn thương đến ba mẹ.
Lấy tính tình lúc trước của anh, loại tình huống đó rất có khả năng xảy ra.
Nhưng mà hiện tại...
Cô lại bất giác tin tưởng người trước mắt, tin anh sẽ không tổn thương cô, không tổn thương cả người thân của cô.
Hôm nay cô đã cố gắng giải thích với ba mẹ, muốn ba mẹ chấp nhận anh...
Tình cảm của cô đối với Tư Dạ Hàn...
Trong lúc Diệp Oản Oản đang thất thần, Tư Dạ Hàn đột nhiên cất bước, vượt qua cô: "Đi theo anh."
"Hả? Đi đâu cơ?"
Diệp Oản Oản mê mang đi theo anh.
Một lát sau, Tư Dạ Hàn dẫn cô đến tầng gác mái.
Thấy anh đưa mình đến nơi này, Diệp Oản Oản hơi sửng sốt.
Đây không phải cấm địa của Cẩm Viên sao?
Kiếp trước cả cô cũng không được phép đến đây...
Tư Dạ Hàn đưa cô đến đây làm gì?
"Kẽo kẹt", cửa phòng được đẩy ra.
Diệp Oản Oản đứng giữa cửa tò mò nhìn xung quanh một vòng.
Phòng gác mái được bày một ít đồ gia dụng cũ kĩ, giá sách hai bên đầy ắp sách, ở giữa là một cái bàn gỗ để đọc sách.
Tư Dạ Hàn ngồi xuống bàn đọc sách, mở một ngăn kéo ra, sau đó lấy ra một mảnh ngọc.
Nói chính xác hơn là nửa mảnh ngọc.
Vì miếng ngọc kia chỉ có một nửa.
Tư Dạ Hàn cầm miếng ngọc kia lên, đưa đến trước mặt cô.
Diệp Oản Oản nghi hoặc nhận lấy, hoàn toàn không biết Tư Dạ Hàn muốn làm gì, đưa mảnh ngọc cho cô có ý gì: "Đây là cái gì?"
Trong ánh sáng tối tăm, giọng nói của Tư Dạ Hàn vang vọng khắp phòng: "Nửa miếng ngọc này có thể điều động một ít nhân lực, khi nào gặp nguy hiểm hẳn sử dụng, bọn họ chỉ nghe lệnh anh, nửa miếng ngọc này chỉ có thể sử dụng ba lần, trừ phi khẩn cấp, không nên sử dụng tùy tiện."
Nghe vậy, Diệp Oản Oản nhìn vào miếng ngọc cổ xanh biếc có tạo hình đơn giản kia, ánh mắt rất phức tạp.
Quả nhiên Tư Dạ Hàn có thế lực bí ẩn, hơn nữa những người đó chỉ tử trung với Tư Dạ Hàn, đoán chừng cả Hứa Dịch cũng không biết họ tồn tại, thế nhưng anh lại nói cho cô, hơn nữa còn cho cô quyền điều động...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.