Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng với ba từ cuối cùng của Khâu Nguyệt, hiện trường trong nháy mắt im lặng đến quỷ dị.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình nghe lầm.
Vừa rồi Khâu Nguyệt nói gì?
Kiều Khả Hâm sao?
Không phải Trình Mạn Ni, mà là Kiều Khả Hâm! Sao có thể!
Trình Mạn Ni lúc này đã đứng lên, khuôn mặt tinh xảo trong nháy mắt cứng đờ, vẻ đắc ý trong con ngươi bị thay thế bằng sự khó tin.
So với Trình Mạn Ni, Kiều Khả Hâm càng kinh ngạc hơn gấp bội.
Cho dù đã trải qua muôn vàn thóa mạ, cô ấy cũng không mất bình tĩnh như bây giờ.
"Chị Hâm! Chị Hâm!"
Cuối cùng vẫn phải nhờ Hàn Thiên Vũ nhắc nhở, Kiều Khả Hâm mới lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô ấy là nhìn Diệp Bạch.
Tất cả những gì cậu ấy nói đều đúng hết...
Đối mặt với con ngươi kiên định mê người của thanh niên, trái tim Kiều Khả Hâm không khống chế được dao động một chút.
Vì sao cô ấy không phát hiện, lúc Diệp Bạch nói cô ấy là ảnh hậu, trên mặt không có bất cứ ý tứ trêu đùa nào?
Cậu ấy thật sự cho rằng mình sẽ lấy được giải thưởng này...
Giờ phút nào, hiện trường im lặng khôi phục âm thanh vốn có. Tiếng vỗ tay như sấm, tổ đạo diễn Tĩnh Thù Truyện, còn có nghệ sĩ của Hoàn Cầu hưng phấn liên tục ôm chúc mừng Kiều Khả Hâm.
Trình Mạn Ni bị Lâm Giai Âm kéo nhắc nhở mới phản ứng lại, đờ người ngồi xuống.
Nhưng mà, vừa rồi cảnh cô ta đứng lên trước đã sớm bị chụp lại.
Lần này nữ phụ xuất sắc nhất, nam phụ xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất đều là người của Hoàng Thiên, nếu cầm được cả ảnh hậu vậy thì đè bẹp Hoàn Cầu hoàn toàn rồi.
Ai cũng không ngờ kết cục lại biến đổi, không ai nghĩ ảnh hậu lại là Kiều Khả Hâm, thật khiến mọi người mở mang tầm mắt.
Khuôn mặt luôn luôn dịu dàng thản nhiên của Diệp Y Y lộ ra một tia xấu hổ, nhưng chỉ trong chốc lát đã quay lại vẻ hào phóng vốn có, cô ta mỉm cười vỗ tay, sắc mặt Cố Việt Trạch chỉ còn lại một mảnh âm trầm.
Lúc nãy anh ta vô cùng tự mãn, bây giờ lại bị vả mặt...
Chung quanh vỗ tay chúc mừng, lại đến ôm khích lệ, cảm giác đi từ địa ngục đến thiên đường, mất mát rồi được sống lại này khiến trái tim Kiều Khả Hâm kích động kịch liệt.
Giây tiếp theo, cô ấy lướt qua Hàn Thiên Vũ, ôm chặt thanh niên bên cạnh anh ấy, thì thầm bên tai Diệp Oản Oản: "Cảm ơn cậu, tiểu ca ca bói toán..."
Diệp Oản Oản sửng sốt, hào phóng vỗ vỗ lưng cô ấy: "Chị Hâm, chúc mừng chị, không cần cảm ơn tôi, không liên quan tới tôi, là chị danh xứng với thật!"
Kiều Khả Hâm hoãn lại cảm giác kích động, đột nhiên chớp chớp mắt, nói: "Bất luận thế nào cậu đều thắng, tôi là người nói được làm được, chi bằng trả tiền cược ngay bây giờ đi?"
Diệp Oản Oản há hốc mổm: "Hả?"
Hàn Thiên Vũ thừa dịp ôm chúc mừng, ngăn Kiều Khả Hâm lại, bất đắc dĩ nhắc nhở với cô ấy: "Chị Hâm, chị đừng nháo! Đang nhiều người!"
Lấy tính tình của Kiều Khả Hâm, loại chuyện như hôn người khác trước mặt công chúng, tuyệt đối là có thể.
Cùng lúc đó, MC kích động nói: "Chúc mừng Khả Hâm! Mời ảnh hậu đêm nay của chúng ta lên sân khấu nhận giải!"
Lúc này, Kiều Khả Hâm mới tiếc nuối bĩu môi: "Được rồi, tôi đi trước đây!"
"Được được được, chị mau đi đi!" Diệp Oản Oản vội nói.
Kiều Khả Hâm thật sự... Quá bất cần!
Người không sợ tai tiếng thế kia, trong giới giải trí chắc cũng chỉ có mình cô ấy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.