Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Dung nhan thanh lãnh xuất trần gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp, đôi môi mỏng mang theo hơi lạnh trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thế giới của cô
Những thứ này xảy ra chỉ trong một giây.
Diệp Oản Oản ngây ngốc mở to mắt, trái tim mất khống chế đập mạnh liên hồi.
Tư Dạ Hàn cũng mở mắt, trán anh nhẹ nhàng đụng vào trán cô, đôi môi mang theo hơi thở ấm áp triền miên quấn lấy môi cô, không có bất kì đường thoát.
Đối mặt với con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn, tim Diệp Oản Oản càng đập nhanh hơn, dường như muốn thoát ly khỏi cảm giác mất khống chế này, Diệp Oản Oản đè thấp âm lượng, nói: "Ách... Bảo bảo... Anh... Thật thông minh..."
EQ không đủ thì sao? Người ta có thể dùng IQ để thay thế đó!
Tư Dạ Hàn nhìn cô vài giây, không nói gì, lại tiếp tục hôn tiếp.
Lúc này không phải là nụ hôn nhẹ để che giấu giúp cô nữa, mà là bá đạo. Môi dán chặt môi, đầu lưỡi nồng nhiệt quấn lấy nhau, mang theo mãnh liệt càng quét khắp khoang miệng.
Hàng phía trước, Kiều Khả Hâm nhìn đôi tình lữ đang hôn nồng nhiệt không để ý tới xung quang kia, nhún vai, tỏ vẻ đã thấy nhiều rồi.
Hàn Thiên Vũ nhìn qua hai người, ngoại trừ một chút xấu hổ thì còn kèm theo một tia hồ nghi khó phát giác được.
Vừa rồi lúc nhìn xuống, anh ấy phát hiện người đàn ông này vô cùng quen mắt, hình như là người bạn kia của Diệp Bạch.
Bởi vì người tên Tư Cửu kia có khí chất quá đặc thù, cho nên dù chỉ mơ hồ thấy, anh ấy cũng cảm thấy mình hẳn sẽ không nhận sai.
Ách, lúc trước anh ấy còn hiểu lầm quan hệ của Tư Cửu và Diệp Bạch, bây giờ xem ra không thể nghi ngờ xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của người ta nữa rồi.
Chỉ là anh ấy rất tò mò, không biết cô gái nào có thể khiến một người lạnh lùng xa cách như Tư Cửu nhiệt tình như vậy. Cô gái thế nào mới khiến Tư Cửu hôn nồng nhiệt ở nơi đông người như rạp chiếu phim thế này?
Người ta đang thân mật, cho dù Hàn Thiên Vũ tò mò cũng không dám nhìn chằm chằm. Anh ấy ho nhẹ, di dời tầm mắt sang nơi khác.
Dưỡng khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, đại não vì thiếu oxi nên Diệp Oản Oản dần dần rơi vào choáng váng.
Cô siết nắm tay, đặt lên lồng ngực Tư Dạ Hàn. Mắt thấy Kiều Khả Hâm và Hàn Thiên Vũ đã không nhìn nữa, cô chớp mắt, hơi đẩy Tư Dạ Hàn ra: "Việc kia... Đã xong rồi..."
Tư Dạ Hàn đã buông môi Diệp Oản Oản, chỉ là tầm mắt vẫn dính chặt trên người cô. Trong bóng đêm, ánh mắt kia như mang theo ngọn lửa, cực kì có tính xâm lượt.
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt, khẩn trương nuốt nước bọt.
Ngón tay Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô, sau đó chuyển đến bên người, nắm lấy tay cô, cùng cô đan tay, sau đó lại lần nữa cúi người, dịu dàng hôn cô.
Nụ hôn này cực nhẹ, lại khiến cô cảm thấy ngứa ngáy không thôi, khiến trái tim cô đập nhanh như nổi trống.
Đáy lòng Diệp Oản Oản âm thầm bày tỏ: Tuy rằng tư chất của người nào đó rất kém, nhưng năng lực học tập lại không ai sánh bằng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.