Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tư Hạ Hàn mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, anh đứng trong một khoảng không vô định, hoàn toàn không có tia sáng nào cả. Anh đi mãi, đi mãi, nhưng vẫn không tìm thấy được. Khoảng không tối tăm vô tận kia dường như muốn cắn nuốt tất cả linh hồn anh.
Anh muốn ngã quỵ không bước nữa, bên tay lại đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, không ngừng cổ vũ anh đi tiếp, bảo anh đừng ngừng lại, hãy bước tiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng chạy khỏi màn đêm kia, thấy được một vệt sáng mỏng manh.
Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi căn phòng, phác họa rõ nét khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô gái.
Cô hỏi anh, có nhớ mình đã hứa với cô thứ gì không.
Sao lại không nhớ chứ?
Cô nói muốn anh sống.
Chân mày của cô gái hơi nhướng lên, dường như hơi ngoài ý muốn vì anh còn nhớ.
Cặp mặt linh động kia giống như mang theo tất cả ánh sáng của thế gian, rót một dòng nước ấm vào trái tim anh.
Con ngươi của Diệp Oản Oản hiện lên một tia giảo hoạt, cô cúi đầu gần anh, thần bí hỏi: "Vậy... Anh còn nhớ những câu khác không?"
Tư Dạ Hàn không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào đôi mi cong như cánh bướm kia: "Nói cái gì?"
Biểu cảm của cô ranh mãnh như một tiểu hồ ly: "Anh nói... Cho dù em muốn thứ gì, anh cũng sẽ tặng em! Trong lúc mơ mơ màng màng, anh còn nói... Nói không cách nào kiềm chế tình yêu đối với em, từ nay về sau đều nghe em, em bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối sẽ không đi hướng tây!"
Thấy Tư Dạ Hàn không nói lời nào mà chỉ mình mình chằm chằm, Diệp Oản Oản nhướng mày: "Sao? Anh không tin? Cho rằng em lừa anh?"
Diệp Oản Oản bày ra vẻ mặt rất đoan chính, nhưng trên thực tế chỉ có câu đầu tiên là thật.
Giống như có một làn gió thổi qua làm mặt hồ rung động, Tư Dạ Hàn nhẹ giọng trả lời: "Không có, những câu đó... Đúng thật là anh nói."
Diệp Oản Oản: "..." Ha?
Là anh nói?
Cô theo bản năng sờ trán Tư Dạ Hàn, thầm nghĩ chắc anh vẫn còn sốt.
Cô cố ý hố anh, anh không nhìn ra sao? Còn nói những câu buồn nôn đó là do anh nói?
Không cam lòng yếu thế, Diệp Oản Oản tiếp tục nói: "Khụ, vậy anh phải nhớ những gì mình hứa đấy, không được thất hứa!"
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Dịch đứng ở cửa: "Cửu gia, Oản Oản tiểu thư."
"Hứa quản gia, có việc gì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
Hứa Dịch lo lắng nhìn thoáng qua ông chủ của mình: "Oản Oản tiểu thư, sức khỏe của Cửu gia..."
"Đã hạ sốt rồi." Diệp Oản Oản trả lời.
Hứa Dịch âm thầm thở phào, sau đó lại bắt đầu khó xử, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: "Tiết tổng và Nhược Hi tiểu thư đợi ở bên ngoài đã lâu, có văn kiện khẩn cấp đến từ Thâm thành, cần chữ ký của Cửu gia..."
Sắc mặt tươi tỉnh của Diệp Oản Oản thoáng lạnh xuống vài phần.
Hứa Dịch đương nhiên biết tình trạng hiện tại của Tư Dạ Hàn, nhưng mà đây là chức trách của anh ta, anh ta không thể giấu ông chủ loại chuyện này, chỉ có thể lên đây thông báo.
Hứa Dịch xin chỉ thị từ Tư Dạ Hàn: "Cửu gia, ngài xem..."
Tư Dạ Hàn ngồi dậy, dựa vào thành giường, ánh mắt anh thoáng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của Diệp Oản Oản một chút, sau đó chuyển sang Hứa Dịch, không nhanh không chậm trả lời: "Không cần hỏi tôi."
"Vậy..." Hứa Dịch hơi khó hiểu.
Không hỏi ngài, vậy hỏi ai đây?
Diệp Oản Oản xụ mặt, không cảm xúc mở miệng: "Hỏi tôi!"
Hứa Dịch: "...Hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.