Edit: Vân Linh Nhược Vũ Cung Húc không kiên nhẫn phất phất tay, ý bảo Chu Văn Bân né sang một bên. Sau đó cậu ta không chờ nổi nữa, bày ra vẻ ngoan ngoãn tới trước mặt Diệp Oản Oản tranh công: "Anh Diệp, đã giải quyết xong rồi, không liên quan gì tới em! Nhưng mà suy cho cùng cũng do em mà ra. Vì để tạ lỗi, không bằng em mời anh ăn một bữa cơm được không?" Diệp Oản Oản như cười như không nhìn cặp mắt hoa đào sáng lấp lánh kia: "Cung thiếu khách khí rồi, không cần đâu." Cung Húc cảm thấy bởi vì mình đoạt vai diễn của Lạc Thần, đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Diệp Bạch, cho nên Diệp Bạch mới không muốn để mình tiếp cận mứt hoa quả. Như vậy sao được! Cậu ta vất vả lắm mới tìm được mứt hoa quả đấy! Phải nhanh chóng tăng độ hảo cảm thôi! Nhưng mà... Làm sao để tăng đây? Cung Húc gấp đến ruột gan cồn cào, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hai mắt đột nhiên sáng rực. Cung Húc tỏ vẻ tang thương, bất đắc dĩ thở dài: "Ai, anh Diệp, mấy năm nay danh tiếng trong giới của em kém như vậy, tất cả là vì gặp người đại diện không tốt, những người đại diện kia chỉ biết hố em mà thôi! Cho nên, em thật sự rất hâm mộ Lạc Thần, có một người đại diện đẹp trai tinh mắt tận tâm như anh! Anh Diệp, em không dám gạt anh! Từ ngày đầu anh tiến vào công ty, em đã biết anh không phải người thường, bằng không vì sao công ty nhiều nghệ sĩ như vậy, anh chỉ liếc mắt liền chọn trúng diễn viên tiềm năng như Lạc Thần! Lúc ấy anh nói, trừ phi Chu Văn Bân đưa em ra, anh mới chịu đổi Lạc Thần, thật khiến em vinh hạnh..." Diệp Oản Oản: "..." Thấy đại thiếu gia mắt cao hơn đầu Cung Húc kia lưu loát nịnh nọt Diệp Bạch, Chu Văn Bân chẳng khác nào gặp quỷ. Đáng chết! Hôm nay Cung Húc bị sao vậy? Trúng tà à? Cung Húc hết chụp mũ rồi tới vuốt mông ngựa, sau đó lén lút nói: "Anh Diệp, em biết em tư chất kém, nhưng em vẫn luôn nỗ lực tiến lên, chỉ thiếu một Bá Nhạc như anh Diệp dạy dỗ! Cho nên anh Diệp, anh có thể thu nhận em không?" Thấy Cung Húc nịnh hót Diệp Oản Oản, sắc mặt Chu Văn Bân chỉ hơi khó coi, nhưng khi Cung Húc nói câu kia, đồng tử ông ta chợt co rút lại. Khóe môi Diệp Oản Oản run rẩy: "Thu nhận cậu?" Cung Húc gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng, anh Diệp, em thật sự rất muốn ở cùng anh! Anh Diệp, anh làm người đại diện của em được không?" Diệp Oản Oản: "..." Đối với nghệ sĩ mà nói, đổi người đại diện là chuyện vô cùng quan trọng, nhưng từ miệng cung Húc nói ra lại chẳng khác gì một vấn đề nhỏ bé. Lúc Cung Húc nói muốn đổi người đại diện, tất cả mọi người bao gồm trong phòng và ngoài cửa đều há hốc mồm. Đậu má, họ vừa nghe cái gì? Cung Húc muốn đổi người đại diện, còn chủ động xin Diệp Bạch nhận mình? Sắc mặt Chu Văn Bân càng trắng bệch, ông ta hoảng hốt nhìn Cung Húc: "Cung... Cung Húc... Cậu muốn đổi người đại diện? Sao lại vậy!" Cung Húc nhướng mày, kiêu ngạo trả lời: "Sao nào? Tiểu gia đổi người đại diện mà thôi, cần ông đồng ý sao? Ông là cái thá gì!" Cậu ta muốn đổi người đại diện thì đổi, ngay cả Chử Hồng Quang cũng không quản, Chu Văn Bân làm gì có quyền. Cung Húc nói xong liền không thèm để ý tới Chu Văn Bân nữa, ngoãn ngoãn tới trước mặt Diệp Oản Oản làm nũng: "Anh Diệp, được không được không? Anh thu nhận em đi! Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì cũng nghe anh hết."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]