Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Khuôn mặt Cung Húc cứng đờ lại, đột nhiên nhớ ra mình vừa cướp vai Lâm Lạc Trần từ tay Diệp Bạch.
Vừa có hi vọng tìm được mứt hoa quả của mình, lại đắc tội với anh rể, Cung Húc lập tức suy nghĩ. Ý tưởng nhảy lên trong nháy mắt, Cung Húc không chút do dự trả lời: "Kinh Long 2? Ai nói! Sao tôi lại không biết? Không có! Chuyện này là giả!"
"Ồ? Phải không?" Diệp Oản Oản cười cười, đưa danh sách diễn viên ra.
Thấy danh sách kia, Cung Húc âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đập chết Chu Văn Bân lập tức.
Nếu không phải ông ta luôn lải nhải bên tai mình, sao cậu ta có thể tìm đường chết đi đoạt vai diễn của nghệ sĩ của Diệp Bạch, cũng sẽ không đắc tội anh trai của mứt hoa quả!
Sợ vì chuyện này sẽ làm mình và mứt hoa quả chia xa, Cung Húc vội nịnh nọt: "Anh Diệp, hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm! Đang êm đang đẹp sao em lại đột nhiên đi diễn một vai phụ!"
Nói xong lập tức quay đầu nhìn trợ lý: "Hai người các cậu, chuyện này là sao? Ai tự tiện nhận vai này cho tôi?"
Hai trợ lý đã hoàn toàn đờ người, một người trong đó nghi hoặc hỏi: "Tôi... Anh Húc, vai này không phải anh..."
Không phải anh khăng khăng đòi diễn sao? Còn nói muốn ép chết Diệp Bạch! Sao bây giờ lại vờ mất trí rồi?
Người kia còn chưa dứt lời đã bị Cung Húc cắt ngang: "Câm miệng! Cậu còn dám giảo biện! Đúng là lớn mật, lại dám tự ý chủ trương cho tôi! Lập tức gọi Chu Văn Bân tới đây!"
Trợ lý thật sự rất bất đắc dĩ, y thật sự không xử lí được tình huống này, vì vậy chỉ có thể chạy đi tìm Chu Văn Bân.
Những người khác trong phòng cũng hoàn toàn không hiểu gì cả, ngơ ngác đứng như trời trồng.
"Anh Diệp, là hiểu lầm, sao em lại đoạt vai của nghệ sĩ nhà anh chứ!"
Diệp Oản Oản nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười, cũng không vạch trần cậu ta.
Văn phòng lầu hai.
Chu Văn Bân suиɠ sướиɠ vừa ngồi lau một món đồ cổ vừa nghe điện thoại.
"Ha, Diệp Bạch lấy được vai Lâm Lạc Trần? Ai nói cho ông?"
"Chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, ông quá coi trọng cậu ta rồi! Nhân vật này tôi đang giữ!"
"Sao nào, không tin? Công khai thử vai thì sao? Ông cho rằng công khai thử vai thì nhất định là của cậu ta à?"
Chu Văn Bân còn đang tán gẫu qua điện thoại, trợ lý của Cung Húc vội vàng đẩy cửa vào: "Chu... Chu tổng giám!"
Chu Văn Bân đang có tâm trạng tốt, nhìn bộ dạng sốt sắng của trợ lý, ông ta cũng không so đo, chỉ liếc mắt sang: "Gấp gáp cái gì?"
Trợ lý cũng không rõ tình huống bên kia, không dám nói bậy, chỉ có thể khó xử trả lời: "Anh Húc gọi ngài qua đó..."
"Sao? Đại thiếu gia kia lại cáu kỉnh?"
Chu Văn Bân đã sớm quen loại chuyện này, không thèm để ý đứng lên: "Đi thôi, đi xem!"
Rất nhanh, Chu Văn Bân và trợ lý đã đến phòng trang điểm.
"Cung Húc à, cậu sao vậy? Lại có ai khiến cậu khó chịu sao?"
Chu Văn Bân vui vẻ tiến vào phòng, kết quả vừa tới cửa liền thấy Diệp Bạch, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ trào phúng.
Tiểu tử Diệp Bạch này thật là biết tự tìm đường chết, lại dám trực tiếp chạy tới chất vấn Cung Húc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.