Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Người đàn ông trước mắt có một mái tóc đen như mực, hai con ngươi lạnh lẽo như băng, đôi môi mỏng khô khốc nhợt nhạt. Bởi vì cơ thể còn yếu nhưng tự mình bước đi, quần áo của anh có chút xốc xếch, lộ ra làn da trắng nhợt, quanh cơ thể anh quanh quẩn một cổ khí tức chán chường u buồn.
Mặc dù bị bệnh nặng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào đến khí tràng của anh, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm và mị hoặc đến cực hạn.
Diệp Oản Oản ngây ngốc đứng tại chỗ.
Kiếp trước Tư Dạ Hàn hôn mê suốt ba tháng...
Kiếp này đã tỉnh sớm vậy rồi sao?
Người đàn ông trước mắt là một kẻ âm độc nguy hiểm, đã từng là ác mộng lớn nhất của đời cô.
Thậm chí cô còn vô số lần nguyền rủa anh chết đi.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh, thấy anh tỉnh lại, hốc mắt cô lại không nhịn được cảm thấy chua xót...
Từ lúc tiến vào phòng đến giờ, khuôn mặt của anh vẫn không có biểu cảm gì. Lúc Diệp Oản Oản tới gần anh, nơi đáy mắt mới khó phát giác xẹt qua một tia sáng.
"Dìu anh đi."
"Ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu, đỡ Tư Dạ Hàn đến sofa.
Thấy cháu trai tỉnh lại, lão phu nhân kích động không thôi: "Tiểu Cửu, con tỉnh rồi! Sao con lại xuống giường, con còn chưa khỏi bệnh, mau trở về phòng đi!"
"Bà nội, con không sao." Ánh mắt Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm lướt qua Tư Minh Lễ đang đứng trong nhóm trưởng lão.
Tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-3/1107566/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.