Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nói xong câu này, Lưu Ảnh liền lạnh mặt phất tay rời đi.
Hứa Dịch lúng túng giảng hòa: "Khụ, tính cách của Lưu Ảnh vốn là vậy, Oản Oản tiểu thư đừng để bụng."
Diệp Oản Oản không nói gì. Dù sao cô đã lường trước việc sẽ không ai tin mình rồi, cô cũng biết rõ sau khi nói những lời đó, người khác sẽ nghĩ cô ra sao.
Đêm khuya, ở quầy rượu tầng cao nhất trong khách sạn.
Liên tục đi đường hai ngày, nhóm hộ vệ vào quán rượu thư giản một chút, họ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
"Ai, các người đã nghe hết chưa? Chính là việc cô gái kia luôn miệng nói boss sắp gặp nguy hiểm, khuyên boss đừng đi đàm phán đấy! Đúng là y hệt một mụ thần kinh mà!"
"Đương nhiên rồi, cô ta coi mình là thầy bói thật sao?"
"Thả rắm ấy! Cô ta chỉ ăn mắm ăn muối may mắn nói trúng việc của đội trưởng mà thôi! Còn nói Tống Tĩnh có kiếp đào hoa, kết quả đã hai ngày trôi qua, không phải Tống Tĩnh vẫn đang rất tốt sao?"
Tống Tĩnh cười lạnh: "Đội trưởng nói cô ta là hồng nhan họa thủy, quả thật không sai chút nào cả!"
Nhóm người đang nói chuyện, lúc này đột nhiên có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh tiến lại gần, đi thẳng tới trước mặt Tống Tĩnh, nhìn lướt qua cây đao bên hông cậu ta, thành thạo dùng tiếng Trung, nói: "Nếu tôi nhìn không lầm thì thanh đao này chính là thanh đường đao nổi tiếng của nước Hoa đúng không?"
Thấy người đó nhận biết được vật này, Tống Tĩnh ngược lại có mấy phần hảo cảm: "Một người ngoại quốc như anh cũng biết thứ này sao?"
"Ha ha, tôi không chỉ thích văn hóa của nước Hoa, mà còn thích..."
"Còn thích cái gì?"
"Không có gì." Người đàn ông kia cười một tiếng, sau đó nói: "Trong nhà tôi có rất nhiều vũ khí của nước Hoa, cậu có muốn xem thử không? Nhà tôi ở kế bên đây thôi."
"Được."
Sáng hôm sau.
Diệp Oản Oản trằn trọc cả đêm không ngủ, bây giờ chỉ có thể uể oải bước phòng ăn.
Cùng lúc đó, trong phòng ăn của khách sạn.
Một nhóm người vây quanh một thanh niên tóc húi cua gầy gò, vỗ vai an ủi cậu ta.
"Ai, đừng tức giận nữa, may là chúng tôi đến kịp, tên hái hoa tặc kia không được như ý rồi, không phải sao?"
"Ai biết tên khốn kia lại là một gã gay? Còn đặc biệt thích đàn ông bước Hoa! Mượn cớ xem vũ khí lừa Tống Tĩnh đến nhà hắn!"
"Ghê tởm nhất là còn dùng loại phương thức thấp hèn như thuốc mê! Quá kinh hiểm! Nếu chúng ta chậm một bước, sợ rằng hoa cúc của Tống Tĩnh khó giữ rồi! Lão kia ngay cả quần cũng đã cởi! Thứ đồ chơi kia dọa người như vậy, nếu thật sự đâm vào..."
Trán của người trong cuộc đã nổi lên gân xanh, càng nghe càng đen mặt, cậu ta giận dữ hét lên: "Tất cả câm miệng hết cho lão tử! Ai cmn còn nhắc tới chuyện tối qua, lão tử liền đánh chết kẻ đó!"
"Dạ dạ dạ, không đề cập nữa không đề cập nữa!" Mọi người cười ha hả.
Thời điểm Diệp Oản Oản bước tới phòng ăn, vừa vặn nghe được chuyện này, cô tỏ vẻ quả nhiên... Một lời khó nói hết mà...
Diệp Oản Oản ngồi xuống một bàn ăn cách bàn của Tống Tĩnh không xa, sau đó gọi phục vụ đến: "Phục vụ, phiền cậu cho tôi một ấm trà hoa cúc ~"
Nghe giọng của Diệp Oản Oản truyền tới, thần sắc vừa hòa hoãn mấy phần của Tống Tĩnh lập tức căng thẳng lên, cậu ta cứng ngắc nghiêng đầu nhìn về hướng Diệp Oản Oản đang ngồi.
Những hộ vệ khác cũng đồng loạt nhìn Diệp Oản Oản, ánh mắt càng thêm kinh sợ hơn so với lần trước.
Vốn dĩ họ cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi nghe được giọng của Diệp Oản Oản đột nhiên lại nhớ tới một việc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.