Edit: Vân Linh Nhược Vũ Sau đó Diệp Oản Oản và Diệp Thiệu Đình trở về chỗ ngồi. Bàn của họ nằm gần góc tường, bàn này cũng chỉ có nhà họ. Từng người ngồi vào ghế sau đó cả nhà liền trầm mặc. Diệp Oản Oản ngồi bên cạnh Diệp Mộ Phàm, vẻ phách lối khi đứng trước gia đình Phương Tú Mẫn hay vẻ khéo léo thành thạo khi đối mặt với Diệp Hồng Duy và người khác đều biến mất, thay vào đó là vẻ luống cuống, không biết nên mở miệng ra sao. Diệp Mộ Phàm vùi đầu uống rượu, trong lòng Diệp Thiệu Đình ngổn ngang trầm mặc, ánh mắt của Lương Uyển Quân thì luôn rơi trên người con gái mình. Vô số vấn đề muốn hỏi khiến bọn họ đứng ngồi không yên, họ muốn hỏi thái độ của con gái là sao nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào. Bầu không khí trở nên vô cùng kì lạ. Ngón tay của Diệp Oản Oản bấm vào lòng bàn tay, nhiều lần cô muốn mở miệng nhưng lời nói chỉ tới cuống họng liền kẹt lại. Rõ ràng trước khi đi cô đã chuẩn bị sẵn những lời mình muốn nói, nhưng bây giờ đầu óc lại trở nên trống rỗng không biết nói gì cho phải. Cô nên nói cái gì đây? Xin lỗi sao? Cho dù xin lỗi một nghìn lần cũng chưa đủ để trả giá cho những việc hỗn trướng cô từng gây ra. Cô phí hết tâm tư làm nhiều việc như vậy, liều mạng học tập nhiều như vậy, nhưng đến lúc này lại phát hiện những việc đó hoàn toàn không có tác dụng nào cả. Sau khi thấy khuôn mặt già nua của ba mẹ, nhìn ba mẹ bị gia đình cậu mợ nhục nhã, sự áy náy và tự trách dường như chiếm cả cơ thể cô, khiến cô không có mặt mũi nào đối diện với họ cả. "Con..." Diệp Oản Oản há miệng, giọng nói vô cùng khàn đặc. Đến cuối cùng vẫn là Lương Uyển Quân không nỡ nhìn bộ dạng này của con gái, cũng không để ý sự bài xích của con gái đối với mình nữa, bà dựa theo bản năng người mẹ vuốt nhẹ tóc của con gái, đau lòng lên tiếng: "Oản Oản, con gầy đi nhiều rồi, ở bên ngoài có phải đã bị người khác ức hiếp hay không?" Nghe được câu này, đầu tiên Diệp Oản Oản ngẩn ra, sau đó nước mắt cô chợt ứa ra, lăn trên gò má sau đó rơi xuống mặt bàn. Giọt nước mắt này như chìa khóa phá vỡ sự yên tĩnh lúc này vậy. Lương Uyển Quân cũng không thèm để ý gì nữa, vội đứng dậy bước tới trước mặt con gái: "Bảo bối, sao con lại khóc? Có phải ở ngoài đã chịu ấm ức, bị người khác ức hiếp không?" Không chỉ Lương Uyển Quân, ngay cả Diệp Thiệu Đình vẫn luôn trầm mặc cũng trở nên sốt ruột ông hoảng hốt vội vàng dỗ con gái: "Bảo bối, con đừng sợ, ba ở đây! Có phải con bị người khác ức hiếp hay không?" Thoáng chốc Diệp Oản Oản càng khóc to hơn. Cô đối xử với ba mẹ như vậy, làm nhiều việc bất hiếu như vậy, cô còn đang lo lắng ba mẹ mãi mãi sẽ không tha thứ cho mình, nếu như ba mẹ không tha thứ thì mình nên làm gì. Nhưng mà... Không có... Chuyện cô lo lắng không có phát sinh... Bởi vì cô khóc, ba mẹ liền mặc kệ tất cả, lo lắng quan tâm cô... "Mẹ..." Diệp Oản Oản nhào vào lòng Lương Uyển Quân: "Con xin lỗi... con xin lỗi... con không nên đối xử với ba mẹ như vậy... con không nên khiến ba mẹ đau lòng... con biết lỗi rồi... ba mẹ đừng giận con nữa... đừng có không cần con nữa, được không..." Đột nhiên được con gái nhào vào lòng, lại nghe con gái nói những lời này, Lương Uyển Quân thoáng cái liền sửng người, hốc mắt bà cũng đột nhiên đỏ ửng: "Đứa nhỏ ngốc, sao ba mẹ có thể giận con được..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]