Edit: Bạch Linh
Nhân loại ngu xuẩn!
Coi nó chẳng khác mấy con sư tử đá ngu ngốc ngoài kia, phải ngồi xổm ở đây chờ cô gái ngu xuẩn này, lại còn phải đeo lên cái cổ cao quý của nó cái nơ ngu xuẩn của phàm nhân nữa chứ.
Diệp Oản Oản thực sự yêu cái vẻ mặt "Nhân loại ngu xuẩn" cùng biểu cảm ngạo kiều kia của Đại Bạch đến chết mất, cầm lấy di động không ngừng chụp nó, còn chụp vô số ảnh chụp chung nhưng vẫn chưa đã thèm.
Hứa Dịch một bên nhìn Diệp Oản Oản không sợ chết mà vòng quanh Slutte, mồ hôi lạnh trên trán đều chảy ròng ròng.
Rốt cuộc Diệp Oản Oản này là ăn nhầm thuốc gì, trước kia rõ ràng sợ Slutte muốn chết.
Cũng may Diệp Oản Oản còn có chút đúng mực, chỉ vòng quanh nó thôi, không có giơ tay ra chạm vào nó, bằng không nhỡ đâu thực sự chạm tới vị tiểu tổ tông này, chỉ sợ làm thiên hạ đại loạn.
Thật ra Diệp Oản Oản cực kỳ muốn sờ một lần, nhưng mà cô cũng biết Slutte đặc biệt chán ghét con người sờ vào nó, thế nên cũng không có miễn cưỡng, chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn bộ lông xù xù cùng đệm thịt mềm mại kia.
Nếu như có một ngày Đại Bạch đồng ý cho cô sờ nó thì thật tốt!
"Hứa quản gia, đồ ăn của tôi như thế nào rồi?"
"Diệp tiểu thư yên tâm, vẫn luôn có chuyên gia chăm sóc ổn thỏa."
"Mau đưa tôi xem đi!" Diệp Oản Oản hưng phấn mà thúc giục, ngay sau đó nhìn về phía bạch hổ nói, "Đại Bạch Đại Bạch, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-2/264584/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.