Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau tiếng rống giận là một mảnh yên tĩnh.
Vẻ mặt si mê của Diệp Oản Oản như thủy triều rút đi, khôi phục trạng thái lạnh lùng.
Diệp Oản Oản sửa sang lại quần áo, ung dung thong thả đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm chật vật trong đám cỏ, trên mặt thiếu niên còn sót lại sự tức giận và sợ hãi: "Tư Hạ thiếu gia, không giả bộ được nữa rồi?"
Thiếu niên ngẩng đầu, khó tin nhìn cô.
Diệp Oản Oản cười một tiếng: "Không cần bày ra bộ mặt đó, có thể chịu được khuôn mặt này của tôi tới mức đó, cậu đã rất lợi hại rồi."
Nói tới đây, Diệp Oản Oản dừng một chút, nụ cười trên mặt hóa thành ác liệt: "Bất luận cậu có mục đích gì, cũng mặc kệ quan hệ của cậu và Tư Dạ Hàn, đừng kéo tôi vào trong, chị đây không rảnh để chơi đùa với cậu! Nghe rõ chưa?"
Diệp Oản Oản nói xong, trực tiếp xoay người rời đi.
Trên người thiếu niên dính đầy cây cỏ đất sét, cổ áo còn bị bứt mấy nút áo, chính là tư thế bị dày vò.
Sau khi Diệp Oản Oản đi, một hồi lâu sau thiếu niên mới tỉnh hồn lại, siết chặt quả đấm chửi thề một tiếng.
Gió đêm thật lạnh, ánh trăng trên đầu phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Thiếu niên không nhúc nhích, ngây ngốc ngồi ở đó.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên chậm rãi chôn đầu giữa gối, sống lưng khẽ run, hai tay bấu chặt trên bãi cỏ: "Cô mới không phải..."
Giọng của thiếu niên hơi run: "Cô mới không phải chị ấy... Chị ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-1/1129994/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.