Chương trước
Chương sau
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Hồ nhỏ bên cạnh trường học.
Chờ một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy Sở Phong gọi cho mình, Diệp Oản Oản thử ra đó xem sao.
Vừa tới gần liền nghe được giọng cãi vã.
"Yên Nhiên, anh thật sự biết lỗi rồi, anh thề sau này sẽ đối xử thật tốt với em, sau khi tốt nghiệp chúng ta lập tức kết hôn!"
"Cút! Tôi nói rồi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Yên Nhiên, em dám sờ lương tâm của mình không? Dám nói em qua lại với tên tiểu tử này không phải để kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh không? Em dám nói em không có chút tình cảm nào với anh không?"
"Tôi..."
"Yên Nhiên, em đừng lừa người gạt mình nữa! Cần gì phải vì trả thù anh mà ở bên cạnh người mình không thích? Em căn bản không thích cậu ta, người em thích là anh!"
Tống Tử Hàng một mực quấn lấy Giang Yên Nhiên không thả, khuôn mặt Giang Yên Nhiên bởi vì men say nên hơi mệt mỏi, Sở Phong bên cạnh cô ấy siết chặt nắm đấm, hung hăng nhìn Tống Tử Hàng ở đối diện, nhưng bởi vì bản thân không có lập trường và tư cách nên không thể phản bác được.
Nhìn Sở Phong nói không nên lời, Tống Tử Hàng càng đắc ý: "Yên Nhiên thích tôi mười tám năm, cậu là cái thá gì? Yên Nhiên sẽ vừa ý tên tiểu bạch kiểm như cậu ư? Đừng có nằm mơ!"
Diệp Oản Oản nhìn ba người cách đó không xa, khẽ thở dài.
Giang Yên Nhiên quá mềm lòng, da mặt cũng quá mỏng, nào giống tên Tống Tử Hàng không biết xấu hổ này, có thể đem sự cứng rắn trọng tình nghĩa của Giang Yên Nhiên nói thành tình cũ chưa dứt.
Cho dù Giang Yên Nhiên đã có chút hảo cảm với Sở Phong cũng sẽ không nói ra khỏi miệng.
Diệp Oản Oản liếc xung quanh, nhặt một hòn đá nhỏ bên chân, sau đó dùng sức ném về bắp chân Sở Phong.
"A!" Sở Phong đang hồn xiêu phách lạc, kết quả bắp chân đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn, cậu ấy chật vật lảo đảo một cái.
"Sở Phong?" Giang Yên Nhiên thấy vậy thì chợt tỉnh hồn, nhanh chóng đến bên cạnh Sở Phong: "Cậu có sao không?"
"Yên Nhiên, tớ không sao..."
"Tống Tử Hàng! Anh đừng quá đáng!" Lửa giận của Giang Yên Nhiên trong nháy mắt bị đốt lên.
Chân mày Tống Tử Hàng nhíu chặt: "Anh thế nào? Anh không hề làm gì cả! Tiểu tử này giả bộ!"
"Anh còn ngụy biện!"
Ban đêm ánh sáng tối tăm, nhưng ở đây chỉ có ba người họ, Tống Tử Hàng thường ỷ vào chút võ nên đi ức hiếp người khác, không phải anh ta thì còn ai.
"Ai nói tôi vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh? Ai nói tôi còn thích anh? Ai nói tôi không thích Sở Phong?"
Giang Yên Nhiên nói xong, đột nhiên kéo cổ của Sở Phong, hướng về môi cậu ấy, hôn xuống.
"Nhìn đi, thấy rõ chưa?"
Thấy Giang Yên Nhiên hôn Sở Phong ở trước mặt mình, sắc mặt Tống Tử Hàng thoáng xanh rồi: "Giang Yên Nhiên! Cô..."
Về phần Sở Phong, cậu ấy như thể biến thành một chiếc xe lửa hơi nước, đã sắp sôi trào đến mức muốn mở cửa biên giới xông ra bên ngoài rồi.
"!!!"
Chân thật đau! Là vị thần tiên tỷ tỷ nào ném tôi! Mời ném thêm trăm lần nữa!
Diệp Oản Oản ngáp một cái, không xem nữa, yên lặng trở về trọ.
Cô biết Giang Yên Nhiên không có khả năng quay lại với Tống Tử Hàng, nhưng bây giờ cô ấy là phao cứu sinh duy nhất của Tống Tử Hàng, nhất định anh ta sẽ dây dưa không chịu buông. Lấy tính tình mềm yếu đó của Giang Yên Nhiên, nếu không buộc cô ấy cường thế một chút, không biết còn bị dây dưa bao lâu nữa.
Bất luận thế nào, để Giang Yên Nhiên tự mình quyết định là được, xem như cô giúp một tay đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.