Edit: Bạch Linh.
Nghe ngữ điệu của Diệp Oản Oản, trong lòng Giang Yên Nhiên đột nhiên dâng lên một trận ấm áp, cười đáp: "Đây là lần đầu tiên mình phát hiện ra cậu xấu bụng như vậy đấy!"
Trầm Mộng Kỳ bị bôi đen còn không biết, lại còn coi Diệp Oản Oản là kẻ ngốc nữa.
"Cảm ơn đã khen ngợi! Ây da! Mau xem! Sở Phong kìa!" Diệp Oản Oản nhìn thấy một nam sinh tuấn lãng tựa như ánh mặt trời từ phòng nghỉ đi ra.
Nam sinh mặc đồ bóng rổ xanh trắng đan xen, mái tóc màu nâu ngắn hơi xoăn nhẹ, trên trán buộc một dải lụa màu, cơ bắp phô ra những đường cong xinh đẹp lại không khoa trương, tướng mạo xuất sắc tới nỗi có thể dễ dàng nhìn thấy trong một đám nam sinh.
"A a a! Sở Phong! Là học trưởng Sở Phong!"
"Học trưởng Sở Phong thật đẹp trai!"
Các cô gái khóa dưới không kìm được mà thét ra tiếng, thậm chí có không ít nữ sinh của Thanh Hòa cũng thét chói tai.
Ở đội bóng rổ Cẩm Tú, kỹ thuật chơi bóng của Sở Phong cũng không nổi danh, cậu ta chơi bóng rổ hoàn toàn chỉ vì thích mà thôi, nhưng ai bảo giá trị nhan sắc của người ta lại cao như vậy!
Nhưng so với vẻ cà lơ cà phất ngày thường, hôm nay trạng thái của Sở Phong rõ ràng hoàn toàn bất đồng.
Ánh mắt của nam sinh sắc bén, nghiêm túc dẫn đầu đội ngũ, khác hẳn với hình tượng nghiêm túc ngày thường, càng khiến cho các nữ sinh điên cuồng gào thét.
Diệp Oản Oản đang muốn khen một câu, kết quả... Nam sinh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-1/1129943/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.