Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi nói xong, Diệp Oản Oản không để ý bạn cùng bàn mình nữa, cô gục đầu xuống bàn ngủ tiếp.
Trong lúc mơ màng, cô mơ một giấc mơ.
Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng rống gào...
Trước mặt cô chỉ còn mặt đất đầy máu tươi và bầu trời đang rực lửa.
Cô đã sớm kiệt sức, nhưng vẫn phải chạy không ngừng, không ngừng chạy.
Cô không biết mình đã chạy bao lâu, con đường kia cứ như không có điểm cuối vậy.
Phía trước đã không còn đường, chỉ còn một vực thẳm sâu vô hạn.
Vô số bóng đen mang khí tức tử vong dần ép gần, sau đó điên cuồng nhào về phía cô.
Cô một thân một mình, loạng choạng đứng đó, dùng dao chém cổ những bóng đen ấy.
Máu tươi tung tóe khắp một vùng.
Khí trời trở nên xác xơ tiêu điều, một nơi rộng lớn như vậy nhưng chỉ còn bóng dáng cô tịch của mình cô.
"Đinh!" Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Diệp Oản Oản chợt tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Đáng chết!
Sao lại là loại ác mộng này?
Bình thường nếu cô quá mệt mỏi hoặc chịu áp lực qua lớn thì sẽ mơ thấy cảnh tượng bị đuổi gϊếŧ tương tự như giấc mơ này.
Mà bắt đầu từ bốn năm trước, loại ác mộng này cô thấy thường xuyên nhất, cô thường mơ thấy rất nhiều hình ảnh khốc liệt vô cùng đáng sợ.
Đại khái sau lần bị khủng bố ở nước ngoài đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tạo thành di chứng.
Chẳng qua cô cảm thấy hơi kì quái, cô trong giấc mộng thật hung tàn, hơn nữa lại vô cùng xa lạ, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-1/1129937/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.