Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người phục vụ còn đang cười với Thời Thần, Từ Lâm Thanh vẫn thong dong nhìn thực đơn, nhưng Thời Thần lại kinh ngạc chỉ vào bản thân, lặp lại lần nữa, xác nhận với người phục vụ: “…Tất, tất cả đều tặng cho tôi?”
Cô lại nhìn Từ Lâm Thanh đang bình thản ung dung, chỉ nghĩ rằng mình bị ảo thính.
Vừa rồi người phục vụ nói là “Từ Lâm Thanh” đưa cho cô đúng không?
Nói thật thì người phục vụ có thể hiểu được sự ngạc nhiên của Thời Thần lúc này.
…Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ này, đúng là cũng ngạc nhiên như thế.
Ai tặng quà lại đưa một cả một xe chứ? Còn đem cả quà từ mấy năm trước cũng tặng luôn?
Ba người bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, vất vả mãi mới thoát khỏi trạng thái ngây người như phỗng ban nãy, bây giờ bắt đầu suy tư ——
Ba người các cô đến để ăn tiệc sinh nhật của Thời Thần thôi, phải không?
Không phải đến để xem phim thần tượng cao cấp đâu nhỉ?
Cũng không đến để…
Để chanh? (Kỉu chanh thì chua mà chua thì ghen tị á)
Ai chịu nổi đây 

Nhân viên phục vụ gật đầu, mỉm cười thân thiện với Thời Thần: “Hôm nay sinh nhật tiểu thư Thời Thần, nhà hàng chúng tôi đặc biệt tặng thêm năm phần kem ly, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Cô hơi dừng lại, liếc chàng trai thanh tú bên cạnh, “Cũng chúc cô và cậu Từ trăm năm hòa hợp.”
Từ Lâm Thanh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên như nghe được những lời này, rốt cục ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ hài lòng.
Không quên gật đầu cảm ơn người phục vụ: “Cảm ơn đã chúc phúc, chắc chắn thế.”
Ba người bạn cùng phòng: “…..”
Đm, anh trai này thật tuyệt.
Anh dồn hết tâm trí vào những thứ có liên quan đến Thời Thần à?
Khi người phục vụ nhìn rõ mặt Từ Lâm Thanh không nhịn được thoáng mềm lòng, nhanh chóng lắc đầu một cái.
Lại nhìn về phía Thời Thần, trong mắt không tự chủ hiện lên mấy phần hâm mộ.
Rốt cục Thời Thần định thần lại, chuyển tầm mắt qua hỏi hỏi người trong cuộc: “Những món quà này đều là anh chuẩn bị cho em?”
Khoảnh khắc đặt câu hỏi, Thời Thần có hơi hối hận.
—— Đã biết lại còn hỏi = =
Ngoài dự đoán, Từ Lâm Thanh hơi nhướn mày, sau đó lắc đầu.
Thời Thần hoàn toàn lờ mờ.
Thanh âm dễ nghe của Từ Lâm Thanh mang theo ý cười trầm thấp: “Không phải người phục vụ vừa nói rồi sao, là do một vị tên Từ Lâm Thanh tặng mà.”
Thời Thần: “…..”
Chọc cô vui thế à!
Trừng Từ Lâm Thanh một cái, Thời Thần phớt lờ ánh nhìn lom dom như có như không của nhiều người xung quanh, cảm động lại buồn bã: “Sao anh lại tặng em nhiều quà như vậy chứ? Không phải tối qua đã tặng em rồi sao?”
…Không nói đến tối hôm qua thì không sao, vừa nhắc đến Thời Thần lại không khỏi nghĩ đến bộ đồ bơi Từ Lâm Thanh đã tặng, màu đỏ khẽ meo meo leo lên gò má, nhuộm khuôn mặt vốn đã xinh xắn của cô gái càng thêm hút mắt thêm mấy phần.
Ba người bạn cùng phòng chú ý tới sự đỏ mặt của Thời Thần, không nhịn được quay mặt khẽ cười với nhau.
Lời nói của Thời Thần rất dễ gây hiểu lầm đó, nhắc đến “đêm qua” còn đỏ mặt…
Tặc tặc tặc.
“Tối hôm qua là quà chuẩn bị cho năm nay,” Từ Lâm Thanh rủ mắt xuống, “Những thứ này là mấy năm qua chuẩn bị.”
Thời Thần há miệng muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, một hồi trầm mặc một hồi.
Từ Lâm Thanh thích cô từ năm lớp 11, mỗi năm sau đó đều chuẩn bị một món quà cho cô vào ngày sinh nhật của cô sao?
Thời Thần chợt nhớ tới nội dung được viết trên tấm bưu thiếp khi mở món quà tối qua.
“Năm thứ bảy thích em, món quà đầu tiên tặng.”
Cô vốn nghĩ đây là cho sinh nhật đầu tiên của mình, vì vậy đó là món quà đầu tiên Từ Lâm Thanh tặng cô.
Không ngờ đó là món quà đầu tiên được tặng trong số rất nhiều món quà đã được chuẩn bị.
Thời Thần không nói rõ được cảm nhận trong lòng mình, vô cùng phức tạp.
Nếu có thể, cô tình nguyện để Từ Lâm Thanh đến khi trại hè mới quen cô.
Cảm giác được người khác yêu thích nhiều năm, hay được con cưng của trời như Từ Lâm Thanh yêu thích nhiều năm như này, Thời Thần luôn có chút buồn bực không nói ra được.
Từ Lâm Thanh nhìn một cái đã thấu suy nghĩ của cô gái nhỏ.
Anh cười nhẹ, đưa tay lên sờ sờ tóc của Thời Thần: “Không vui à?”
Thời Thần, lắc rồi lại gật đầu.
Được người mình thích thích nhiều năm như vậy, sao mà không hạnh phúc chứ? Nhưng làm thế nào có thể thực sự vui vẻ được?
Ba người bạn cùng phòng: “…..”
Các cô đến đây để ăn đúng không?
Không phải tới đây ăn cơm chó đâu nhỉ?
Cái loại bán theo tấn í?
Mấy người bạn cùng phòng đồng loạt biến sự đau buồn phẫn nộ thành lượng đồ ăn, gọi vô cùng nhiều món, mỗi người đều không ngừng đũa.
Thời Thần còn thấy hơi lạ, cô vốn tưởng rằng có chậu dưa lớn như vậy, còn có người trong cuộc là Từ Lâm Thanh ở ngay bên cạnh, thì ba người bạn cùng phòng nhất định sẽ bắt lấy cơ hội tốt này sẽ điều tra tận gốc.
Đoán chừng sẽ một mực tra hỏi tối qua hai người họ gặp nhau đã làm những gì.
Thời Thần đã sẵn sàng thành thật trả lời, kết quả một đám bạn đều chỉ tập trung vào việc ăn uống?
Đổi tính rồi?
Không hóng hớt nữa?
Thời Thần đâu có biết, trong lòng ba người bạn cùng phòng đang tò mò phát điên lên rồi.
Chính vì tò mò đến mức độ này, sợ vừa dứt ra sẽ đem đống câu hỏi trong bụng kia nói ra ngoài nên mới liều mạng nhét đầy thức ăn vào miệng.
Không phải là không kiếu kỳ, chỉ là…
Từ Lâm Thanh thực sự là quá rực rỡ, khí chất vô cùng đặc biệt, lễ độ thì lễ độ, nhưng dù thế nào cũng thấy có chút lạnh lùng xa lánh từ trong xương cốt.
Ban đầu Thời Thần đã mô tả nó cho các cô nghe không sai điểm nào, đúng là hoa trên núi cao 

Đối với người như Từ Lâm Thanh, bọn họ chỉ có thể chết vì tò mò trong lòng, không có cách nào hỏi thành lời mấy câu hỏi bà tám đó.
Vì vậy, thời điểm Thời Thần đi đến quầy tính tiền với Từ Lâm Thanh, Thời Thần cười híp mắt hỏi Từ Lâm Thanh: “Anh thấy bạn cùng phòng của em thế nào?”
“Đều rất tốt.” Từ Lâm Thanh gật đầu.
Nhìn thoáng qua anh đã có thể thấy mối quan hệ giữa Thời Thần và các bạn cùng phòng thực sự rất tốt với, không phải anh chưa từng nghe về sự phức tạp trong quan hệ thông thường của các cô gái trong ký túc xá, mà cô gái nhỏ…
Có vẻ như nhân duyên thực sự rất ổn.
Ngoài Nhiễm Đinh ra, anh chưa từng thấy bất kỳ ai có mối quan hệ xấu với Thời Thần, các đàn anh đàn chị của cô đều rất tốt với cô.
Từ Lâm Thanh thầm nghĩ trong lòng, đúng vậy, bạn gái anh xinh đẹp, tính cách còn tốt như vậy, ai mà không thích được chứ?
Thời Thần mím môi cười với Từ Lâm Thanh.
Sau đó Từ Lâm Thanh hơi dừng lại, như có chút do dự: “Cái chính là…”
Thời Thần chớp mắt, chờ Từ Lâm Thanh nói tiếp.
“Hình như, khẩu vị khá là tốt.”
Thời Thần: “…..”
*****
Sau bữa trưa, bốn người Thời Thần ôm một đống đồ trở về ký túc xá, Từ Lâm Thanh cũng cầm một ít, đưa các cô đến dưới ký túc xá trước rồi mới về khách sạn sau.
Một nhóm bốn người, tiếp đón sự chú ý của các cô gái đi đi xuống xuống cầu thang, leo lên tầng sáu về ký túc xá.
Đống quà của Thời Thần chất đống ở đây, cùng với túi quà mà Từ Lâm Thanh gửi tối hôm qua, ký túc xá vốn không được coi là rất lớn bỗng trở nên càng chật chội hơn.
Ba người bạn cùng phòng im lặng một lúc lâu trước đống quà lớn, sau đó tất cả cùng ngẩng đầu bắt đầu cuộc thẩm vấn ngày hôm nay.
“Nói, từ lúc nào cậu với Từ…” Trước đây ba chữ “Từ Lâm Thanh” rõ ràng rất dễ phát âm, nhưng bây giờ Ngụy Tiêu Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy không nói ra được, hình như là có hơi giống kiểu…
Không dám xúc phạm thần linh vậy.
Cô nàng hắng giọng, xoắn xuýt vài giây, “Với anh trai đó ở bên nhau?!”
“Nói, chuyện giữa cậu với anh trai đó là sao?” Hứa Vi biết nghe lời phải cũng trực tiếp thay ba chữ “Từ Lâm Thanh” bằng “anh trai đó”.
Phàn Tầm tò mò: “Thời Thần, cậu gặp một người tuyệt vời như anh trai đó ở đâu ra vậy? Cậu nói tớ nghe đi, cậu ấy ở Đại học Q có phải là loại nhân vật super nam thần có nhiều cô gái theo đuổi không?”
Thời Thần cuối cùng cũng nhìn thấy cơ hội sơ hở giữa ba người họ, gật đầu xác nhận suy đoán của Phàn Tầm.
Loại nhân vật cấp nam thần như thế này thật sự chỉ có thể ngắm nhưng không thể theo đuổi.
Ba người bạn cùng phòng vây quanh tra hỏi Thời Thần một hồi, sau khi hỏi cặn kẽ mới hài lòng cần ngủ thì ngủ, cần đi thư viện thì đi thư viện, chẳng được bao lâu phía dưới chỉ có một người là Thời Thần vẫn ngồi đó.
Thời Thần le lưỡi một cái một cái.
Cô đúng là quá lương thiện, khi bạn cùng phòng hỏi “khi đó Từ Lâm Thanh có nói gì không” đã không nói câu “khẩu vị khá là tốt” kia.
Nếu không thì…
Thời Thần tự cười một mình, cúi đầu, ánh mắt chạm phải đống quà trên mặt đất, tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Cô nhìn vào ngày tháng được đánh dấu trên đó, mở từng món quà một.
Năm đầu tiên, là một chiếc lược.
Còn có một tấm bưu thiếp:
“Thần Thần:
Năm đầu tiên thích em. Lúc đi du lịch thấy chiếc lược này, không hiểu sao lại cảm thấy nó đặc biệt phù hợp với em.
Dường như anh, đã có một thời gian dài không gặp được em.
Sinh nhật vui vẻ.
Từ Lâm Thanh.”
Năm thứ hai, là một bộ ghi chép do Từ Lâm Thanh biên soạn.
Trở thành tấm bưu thiếp có bóng lưng của cô:
“Thần Thần:
Năm thứ hai thích em. Gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, dường như em đang vô cùng đặc biệt cố gắng vì một người.
Hy vọng em hạnh phúc, dù là…
Sinh nhật vui vẻ.
Từ Lâm Thanh.”
Năm thứ ba, là một đôi giày cao gót vô cùng đẹp.
Vẫn là tấm bưu thiếp có bóng lưng cô:
“Thần Thần:
Năm thứ ba thích em. Lễ trưởng thành tuổi 18, chị họ nói, không có cô gái nào lại không mong được nhận một đôi giày cao gót trong lễ trưởng thành.
Muốn tự tay giao nó cho em, chẳng qua là không biết có cơ hội hay không.
Sinh nhật vui vẻ.
Từ Lâm Thanh.”
…..
Mỗi năm đều có một món quà được dày công chuẩn bị cùng với một tấm bưu thiếp có nét chữ phóng khoáng của Từ Lâm Thanh, kéo dài cho đến năm ngoái.
À không, chính xác mà nói, còn có quà sinh nhật năm nay.
Ngoài bộ đồ bơi kia ra còn có bộ trang điểm cô chọn cùng anh lúc đó, thứ mà anh nói “muốn tặng người con gái mình thích”.
Thời Thần đem tất cả các tấm bưu thiếp lại một chỗ, như thể nhìn thấy người thiếu niên hào hoa phong nhã mỗi năm nào đó đều cẩn thận lựa chọn quà tặng, chấp bút viết ra lời chúc mừng sinh nhật.
Sau đó, cất những món quà này lại với nhau, chờ đợi một cơ hội hư vô mờ mịt để gửi chúng đi.
Cô làm một cái ôm giả vào không trung.
Giống như ôm lấy anh của quá khứ, qua dòng sông thời gian không thể quay trở lại.
Sau đó, không tiếng động rơi lệ, rồi lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
Không sao cả, sáu năm qua mất đi, bọn họ sẽ còn rất nhiều rất nhiều sáu năm nữa.
Rất rất nhiều.
Tiếng thông báo WeChat trên điện thoại vang lên, Thời Thần nhẹ lau khóe mắt ướt đẫm, cúi đầu đọc tin nhắn trên di động.
[ HsuLQ: Biết ID WeChat của anh có nghĩa là gì không? ]
Thời Thần hơi mù mịt, nhưng vẫn đáp: “Không phải là tên viết tắt bằng tiếng Anh của anh à?”
Hsu = Từ, cô cũng không ngốc.
[ HsuLQ: Ừm, thật là thông minh. ]
Nếu có ai đó hỏi đến, anh luôn giải thích theo cách đó.
Nhưng không ai biết, thực ra là ——
He saw you.
Lâm Thanh.
Anh sẽ luôn nhớ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, nên nếu như có thể, mong em cũng hãy nhìn anh một cái.
Chỉ cần một cái thôi.
Anh sẽ không đi đâu cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.