Chương trước
Chương sau
Nhờ một vài người có chỉ số IQ vượt trội trong nhóm ban tặng, bọn họ đã nhanh chóng mở khóa mật thất cuối cùng. trốn thoát khỏi mật thất từ “cổng trường”.
Ngay cả ông chủ của mật thất cũng phải thán phục: “Các bạn thực sự rất giỏi, không mất nhiều thời gian, đến cả tôi hầu như không cần phải cho các bạn bất kỳ gợi ý gì.”
Ông ta cười nói với Từ Lâm Thanh: “Đặc biệt là cậu đó anh chàng, tôi theo dõi trên màn hình đều thấy hết, tuyệt lắm. Trò chơi bốn góc cuối cùng đó, cậu biết nó là gì mà còn to gan dám chơi, cừ thật đấy.”
Ông chủ giơ ngón tay cái cho Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh khẽ nhếch môi, vẫn luôn lịch sự lễ độ: “Ông chủ quá khen rồi, cháu không giỏi như vậy, chỉ là may mắn nhất thời thôi.”
Ông chủ nở nụ cười sáng tỏ.
Quả nhiên người thực sự xuất sắc đều thích nói mình may mắn thôi.
Hiển nhiên mọi người chơi rất thỏa chí, mặc sức trò chuyện với ông chủ.
Ông chủ đột nhiên liếc Thời Thần đang đứng giữa mấy người, giọng điệu quái lạ: “Ấy? Cô gái xinh đẹp này bị sốt hay không được khỏe à? Sao mặt lại đỏ như vậy?”
Các đàn anh đàn chị nghe vậy đều nhìn Thời Thần.
Diêu Tử Ninh cũng cau mày: “Đúng rồi em gái nhỏ, ông chủ không nói chị cũng không để ý. Sao em lại thành ra như này? Vừa rồi chơi trong mật thất không phải vẫn ổn sao? Có phải bị sốt rồi không?”
Thời Thần bị mấy người nhìn chằm chằm, khuôn mặt càng thêm bỏng rát.
Sợ bị người khác nhìn ra ý gì, cô xua tay: “Không có không có, em không sao ạ.”
“Thật không đấy?” Quý Hữu cũng không yên tâm, “Có phải vừa nãy chơi mật thất bị giật mình không? Anh đã bảo trò bốn góc em đừng có đứng thứ tư mà, nhất định là bị hù dọa rồi?”
Không nói đến trò chơi bốn góc thì chẳng sao, Quý Hữu vừa đề cập đến, trong nháy mắt Thời Thần càng cảm thấy căng thẳng ——
Lần này đến cả tai đều đỏ bừng.
Cô há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Từ Lâm Thanh kịp thời lên tiếng giúp Thời Thần thoát khỏi tình trạng khó xử: “Trong mật thất vừa nãy có mở lò sưởi tương đối cao, có thể là Thời Thần quá nóng đấy ạ?”
Các anh chị đều nghi ngờ nhìn Thời Thần.
Thời Thần thật sự không giỏi nói dối, nghe vậy chỉ có thể rối rít gật đầu, không dám nói bậy bạ. Mặc dù mọi người đều cảm thấy thái độ của Thời Thần có vẻ là lạ, nhưng người trong cuộc đã nói không sao thì bọn họ cũng không hỏi tới nữa, lại tụ tập tán gẫu về mật thất vừa rồi.
Thời Thần thở phào nhẹ nhõm.
Giây kế tiếp, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Từ Lâm Thanh bên tai: “Đó cũng không phải là cố ý, chỉ là tôi vừa cúi đầu xuống mà cậu cũng vừa ngẩng lên, hồi hộp vậy sao?”
Thời Thần: “…..”
Trong lúc nhất thời cô thấy hơi bực bội và phức tạp không nói rõ được.
Mím mím môi, Thời Thần vẫn không kìm được, ngẩng đầu hỏi Từ Lâm Thanh, “Cậu cứ không thèm để ý như vậy à?”
Từ Lâm Thanh hơi dừng lại.
Để ý chứ, tất nhiên là để ý rồi.
…Đó là mơ ước tha thiết nhiều năm của anh, lần đầu chạm môi với người con gái anh thích.
Đúng như anh mong đợi, đôi môi của cô gái ấm mềm xinh đẹp như trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn tuyệt vời hơn anh tưởng tượng, đủ để anh hồi tưởng rất lâu, cực lỳ lâu.
Nếu có thể, thậm chí anh còn muốn “vô cớ gây rối” một lần, nói với Thời Thần rằng đó là nụ hôn đầu của anh, Thời Thần hôn anh rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Dựa theo tính cách của Thời Thần, khi đó chỉ là anh nói cái gì thì là cái đó mà thôi.
…..
Nhưng anh không muốn.
Anh hy vọng Thời Thần sẽ thực sự thích anh, không phải vì cái gọi là cảm động, áy náy, hay là loại trách nhiệm vô nghĩa này.
Tất cả niềm kiêu ngạo sau cùng còn lại của Từ Lâm Thanh chính là anh ước Thời Thần sẽ dành tình cảm cho anh, chứ không phải là bố thí.
Cho nên anh không muốn kể cho Thời Thần những câu chuyện kia.
Ít nhất là không phải bây giờ.
Anh khẽ mím môi.
…Không nên là bây giờ.
Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng Từ Lâm Thanh lại không kìm được khát vọng đang điên cuồng sinh sôi trong lòng. Anh cười, nói có chút “bông đùa”: “Vậy chẳng lẽ cậu định chịu trách nhiệm với tôi?”
…..
Khoảnh khắc vừa đặt ra câu hỏi, Từ Lâm Thanh không ngừng phiền muộn.
Sự thật đã chứng minh, tất cả niềm kiêu ngạo của anh, trước mặt Thời Thần đều là thất bại.
Sự thật càng chứng minh, đến cả sự bố thí của Thời Thần, anh cũng đang khao khát.
Thời Thần há miệng thở d*c, nhất thời không biết nên nói gì.
Thậm chí cô không nhìn ra được Từ Lâm Thanh đang nói đùa hay nói thật, vì vậy cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh.
Từ Lâm Thanh nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác: “Tôi nói đùa thôi.”
Giữa hai người trầm mặc một lúc lâu, Thời Thần mới cúi đầu: “…Ừ.”
Trình Dục cùng bọn họ thảo luận hồi lâu, hưng phấn liếc mắt nhìn hai người, có chút khó hiểu: “Hai người các em ở đó làm gì đấy?”
Từ Lâm Thanh đơn độc trò chuyện riêng một chỗ với em gái nhỏ nhà mình là chuyện khá bình thường, nhưng hai người họ đứng đó mà dáng vẻ lại như không ai nói gì dường như rất kỳ quặc.
Thời Thần không được tự nhiên lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Trình Dục càng không hiểu được, bĩu môi gọi mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Thời Thần thở dài, nhất thời không hiểu được suy nghĩ của mình, chỉ có thể nói với Từ Lâm Thanh: “Cậu yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ sẽ không nói ra đâu, sẽ không để người con gái cậu thích biết. Vốn dĩ cũng không phải cố ý…”
Từ Lâm Thanh nhìn cô. Thật lâu sau, Từ Lâm Thanh rốt cục mới cười: “Cô ấy sớm muộn gì cũng biết.”
Thời Thần: “…..”
Cô chán nản liếc nhìn Từ Lâm Thanh: “Vậy thì cậu đừng có nói nữa không được à?”
Từ Lâm Thanh giả vờ suy tư, sau đó lắc đầu: “Giấu giếm không tốt.”
Vậy cậu nói ra có khá hơn không!
Thời Thần khó hiểu muốn đánh một trận với Từ Lâm Thanh.
Không hiểu sao lại mất nụ hôn đầu, tâm trạng của Thời Thần có chút phức tạp.
Vừa định nói mình cứ vậy mà bị tiện nghi rồi, Thời Thần lại nghĩ một lúc, thấy nếu nụ hôn đầu được trao cho một người như Từ Lâm Thanh…
Cũng không thiệt cho lắm = =
Thời Thần thầm mắng bản thân.
Có chút khí phách đi!
Đừng có nhan khống như vậy!!
Cô vừa nghĩ, vừa bất giác mím môi.
Mà, mà thật mềm.
*****
Một trong những điểm khác biệt của Đại học B là ký túc xá chưa bao giờ có gác cửa, với cả hôm nay đêm giao thừa có nhiều người đi ra ngoài chơi, nên khi mọi người cùng nhau đi bộ từ chỗ mật thất về trường còn không nhận ra đã hai giờ sáng.
Mỗi người tạm biệt rồi quay về ký túc xá, trong ký túc chỉ có một bạn cùng phòng là Khâu Hựu Tình, vẫn cầm điện thoại gõ chuyện bôm bốp.
Thời Thần chào hỏi bạn cùng phòng, nhanh chóng tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ rồi bò lên giường.
Đã muộn lắm rồi, hôm nay chơi cũng rất mệt, chất lượng giấc ngủ của Thời Thần luôn rất tốt.
—— Trừ hôm nay.
Cô nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Tất cả những ký ức trong tâm trí đều là nụ hôn bất ngờ trong gian mật thất nhỏ hôm nay.
Như Từ Lâm Thanh nói, lúc đó phòng tối om, mật thất quả thực rất nhỏ, Từ Lâm Thanh ở nơi rất gần ngay trước mặt cô.
Lúc ấy cô ngẩng đầu lên, Từ Lâm Thanh cúi đầu xuống, sau đó…
Hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu, Thời Thần lắc đầu, cố gắng loại bỏ hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.
Cô xoay đi xoay lại, nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ xíu nào.
Dường như Khâu Hựu Tình nhận thức được động tĩnh của Thời Thần: “Thời Thần? Không ngủ được à?”
“A, em xin lỗi,” Thời Thần vô thức xin lỗi, “Có phải em làm phiền đến chị không ạ? Tiền bối ngủ đi ạ, em không trở mình nữa.”
Chiếc giường này là của một đàn trong sư môn, vậy nên những người bạn cùng phòng ai cũng lớn hơn tuổi Thời Thần một chút.
“Phì,” Khâu Hựu Tình cười, “Không phải đâu, chỉ là nhìn em hình như có tâm sự đúng không? Trước đây em cũng không phải không ngủ được.”
Thời Thần vội phủ nhận: “Không…”
Khâu Hựu Tình không truy hỏi nữa, tiếp tục nghịch điện thoại.
Thời Thần vẫn luôn do dự: “…Tiền bối, nụ hôn đầu rốt cuộc có cảm giác gì ạ?”
Khâu Hựu Tình hơi ngạc nhiên, giây tiếp theo không nhịn được cười thành tiếng.
“Thời Thần, đừng nói với chị là đêm khuya em không ngủ được chỉ vì nghĩ đến vấn đề này đấy?”
“…..”
Khâu Hựu Tình càng cười sảng khoái: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Chẳng lẽ em bị ai đó cưỡng hôn đấy à?”
“…..”
Thời Thần hắng giọng, trong tiềm thức vẫn biện minh cho Từ Lâm Thanh: “Không phải ạ, chỉ là trùng hợp thôi, ấy, cũng không phải trùng hợp, chỉ là trong lúc vô tình, à, không phải vô tình…”
Cô đang nói cái quái gì vậy!!
Khâu Hựu Tình cười sằng sặc.
Vì lo nghĩ cho tính mạng của mình, Khâu Hựu Tình vội vàng ngăn Thời Thần lại: “Được rồi, được rồi, chị hiểu đại khái rồi. Loại chuyện nụ hôn đầu này, phải tùy thuộc vào việc em có thích người đó hay không. Nếu thích người đó, em sẽ cảm thấy vô cùng vô cùng tuyệt vời, giống như… ừm, nói thế nào nhở? À đúng rồi, giống như đang đi trên mây vậy; Nếu em không thích người đó, thì coi như bản thân bị chó cắn một cái, chẳng sao cả.”
Thời Thần im lặng.
“Haiz, không ngờ em lại ngây thơ như vậy,” Khâu Hựu Tình lại cười, “Cũng sắp sửa học cao học rồi, còn chưa từng yêu sao? Không nên đâu, Thời Thần em đẹp như vậy, tính cách lại tốt, phải có không ít người theo đuổi em chứ?”
…Không phải ít người săn đuổi.
Nhưng điều này hình như không ngăn cản việc cô chưa từng yêu đương = =
“Con người hiện đại mà, mấy chuyện kiểu 419 cũng không cố kỵ gì, thế mà vẫn có người chỉ vì trong lúc vô tình mất nụ hôn đầu mà trằn trọc trở mình trằn trọc trở mình ở chỗ này.” Khâu Hựu Tình chặc chặc lấy làm lạ.
Thời Thần dừng lại, yếu ớt hỏi, “419 là gì ạ?”
“…..” Khâu Hựu Tình giật mình.
Nhìn Thời Thần có vẻ như thực sự không biết, Khâu Hựu Tình nhắc nhở: “Em dịch 419 sang tiếng Anh, đọc đi thì biết.”
Thời Thần làm theo.
“…..”
Cô ngậm miệng lại.
Khâu Hựu Tình cười to thành tiếng, chọc Thời Thần đủ rồi ngáp dài một cái, đặt điện thoại xuống nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Thời Thần nhìn lên trần nhà, nghĩ về những gì Khâu Hựu Tình vừa nói.
Phụ thuộc vào việc mình có thích người đó hay không.
Chắc hẳn cô không thích Từ Lâm Thanh đâu chứ?
Thế thì tại sao cô lại cảm thấy thật tuyệt vời, cho dù là chỉ là một tai nạn.
Bay bổng.
…Như đang đi trên mây.
Tim Thời Thần đập nhanh hơn, kéo chăn phủ lên đầu mình, sợ mình sẽ tiếp tục suy nghĩ suy nghĩ bậy bạ.
Cô là sinh viên khoa học kỹ thuật với tư duy thẳng, lúc này, nếu như dựa theo lời Khâu Hựu Tình tiến hành phân tích.
Vậy thì câu trả lời chính là cô thích Từ Lâm Thanh.
Phì phì phì.
…..
Tâm trạng của Thời Thần thực sự chỉ có thể dùng sáu chữ khái quát lại.
Cô thích một người, còn thích rất nhiều năm, dĩ nhiên cô biết cảm giác thích một người là như thế nào.
Nhưng chính vì đã thích một người nhiều năm khiến cô hoàn toàn hình thành một thói quen tự nhiên dưới tình huống như này sẽ không cách nào đánh giá tình hình hiện tại.
Cô cmn đang nghĩ cái quái gì vậy!
Thời Thần hít một hơi thật sâu, tâm trạng càng trở nên phức tạp.
Hình như cô.
Thực sự có một chút một chút…
Động lòng.
Tác giả có điều muốn nói:
Từ Lâm Thanh: Cảm ơn tiền bối Khưu! Tiền bối Khưu muôn năm!
Dạo này có vẻ nhiều đường quá, mọi người ăn có ngấy không? (Mặt doge)
Cảm ơn thổ hào ném mìn ~
Bảo bối tốn kém rồi!
Cảm ơn mọi người đã tưới dịch dinh dưỡng!
Các bảo bối tưới khổ cực rồi!
Hôm nay vẫn 20 phong bao lì xì như thường lệ, hẹn gặp lại vào ngày mai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.