Thời Thần nhớ thật lâu trước đây mình đã thấy qua một câu, đại khái là ta rất khó để gặp được ai đó, phải tạo ra đủ thứ “tình cờ” để có khả năng vô tình gặp được, nhưng rất dễ để tránh một người không muốn thấy.
Cô đã từng rất tin tưởng nó, nhưng bây giờ là lần đầu tiên trong đời cô thật lòng nghi ngờ tính xác thực của câu nói này.
…Cô đã không muốn nhìn thấy Trình Sơ và Nhiễm Đinh nữa rồi, tại sao vốn đang trượt băng vui vẻ mà cũng có thể đụng phải bọn họ ở đây?
Thời Thần không hiểu nổi.
Cô luôn không quen và cũng không thích làm ra vẻ, không thích Nhiễm Đinh thì cũng không muốn rộng lượng, chỉ nhàn nhạt liếc Nhiễm Đinh và Trình Sơ một cái, đối với vẻ mặt “ngạc nhiên mừng rỡ” cùng cái gọi “nhiệt tình” của Nhiễm Đinh cũng không để ý, chỉ vờ như không thấy cũng không biết họ, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Từ Lâm Thanh.
“…Tôi nói cho cậu biết nha bạn học Từ, cậu thấy chết mà không cứu như vậy sẽ bị lên án đấy có biết không!”
Thu lại toàn bộ phản ứng của cô gái vào mắt, khí chất hớn hở trên người Từ Lâm Thanh càng trở nên rõ ràng hơn, cũng tỏ ra như không biết gì, vẫn trêu chọc Thời Thần: “Ai lên án tôi đây?”
Thời Thần câm nín.
… Đúng nhở, sẽ không có ai sẽ lên án Từ Lâm Thanh đâu huhuhu.
Nhiễm Đinh thấy Thời Thần phớt lờ mình, sắc mặt lập tức khó coi không ít, quay đầu liếc Trình Sơ rồi tiến lên vài bước: “Nếu đã trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-em-toa-sang/898266/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.