Thời Thần không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn đồ ăn trên đĩa.
Chỉ là giọng điệu của cô trở nên có phần mất mát: “…Ừ, từ bỏ rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Lâm Thanh, bĩu môi cười: “Chắc cậu cũng biết năm lớp 11 tôi thích một người. Hôm nay cuối cùng cũng hiểu được rõ được dù thế nào thì cũng không có khả năng, tốt hơn hết là bỏ nhanh một chút, để mình vui vẻ hơn.”
Từ Lâm Thanh nhìn cô không nói gì.
“Tôi nghĩ thông rồi, nhìn tôi đây đang trong độ tuổi tốt nhất đó, nói chuyện yêu đương cái quái gì. Chẳng thà tôi để dành thời gian với sức lực cho nghiên cứu khoa học, gần đây Sir Khổng còn khen tôi, bảo tôi so với lúc mới tới tiến bộ hơn rất nhiều đó.” Thời Thần giả vờ nhẹ nhõm thở ra một hơi, đưa một miếng tráng miệng nhỏ vào miệng nhai, không rõ răng môi, “Bạn học Từ, tôi sắp thoát khỏi bể khổ rồi, còn cậu thế nào?”
Từ Lâm Thanh đặt đũa xuống, cầm tờ giấy tao nhã lau miệng, sau đó chậm rãi trả lời câu hỏi của Thời Thần: “Tôi chắc là… cũng sắp rồi.”
Thời Thần liếc anh: “Cậu cũng nghĩ thông rồi? Thế mới đúng chứ, lấy điền kiện của cậu muốn tìm bạn gái kiểu gì mà chẳng tìm được đúng không, làm người mà, chớ nên cố chấp nhiều.”
Đúng vậy.
Đừng nên chấp niệm quá sâu.
Chấp nhất không buông tha người ta.
Lòng cô chùng xuống, không nghĩ ngợi lung tung nữa, chuyên tâm cảm nhận mùi thơm của thức ăn, rồi sau đó nghe Từ Lâm Thanh nói: “Này cũng không đúng.”
Thời Thần mờ mịt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-em-toa-sang/898259/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.