“Thần Thần.” Tạ Vân Trì gọi cô.
Thời Thần quay đầu thấy Tạ Vân Trì đang nhân lúc đèn đỏ bất đắc dĩ nhìn cô, nghiêng đầu: “Sao ạ?”
Tạ Vân Trì cười: “Em ngồi ngây người cả đường rồi đó, đợi tí nữa về nhà mà em còn tiếp tục đờ ra thế nữa, nhất định chú sẽ cho rằng anh bắt nạt em đấy.”
Thời Thần bĩu môi: “Ông ấy không quan tâm em đâu.”
“Thật không?”
Thời Thần chột dạ dời tầm mắt: “Được rồi, em biết rồi.”
Tạ Vân Trì liếc nhìn đèn giao thông, khởi động xe, vững vàng lái ra ngoài, nhìn thẳng phía trước: “Vừa nãy anh nói như vậy làm em không vui sao?”
Thời Thần hơi ngạc nhiên.
Cô thực sự không ngờ Tạ Vân Trì lại nghĩ như vậy.
Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không ạ. Anh à, anh bảo vệ em thì sao em lại không vui được chứ.”
Nói thật thì mặc dù cô rất thích Trình Sơ, nhưng nhìn thấy cơn tức sắp bùng phát của Trình Sơ vừa nãy, tự dưng cô có một cảm giác…
Sảng khoái lạ thường.
Hầy, hóa ra tâm lí cô trở nên bi3n thái thế à?
Tạ Vân Trì gật đầu, dáng vẻ vẫn bình tĩnh như trước: “Anh đang nói chuyện anh bảo đầu óc em gái anh không tốt lắm khiến em không vui đúng không?”
Thời Thần: “……”
…Anh có thể im miệng được rồi đấy.
Người như Tạ Vân Trì nếu không mở miệng thì là thiên thần, vừa mở miệng chỉ muốn nhét anh lại vào bụng mẹ.
Nhất là người không giỏi mồm mép như cô, ngày nào cũng thành người hẹp hòi.
Đầu óc không tốt cái quái gì, đầu cô tốt lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-em-toa-sang/246783/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.