Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by tohy



Đồng Dao mang theo túi mua sắm đung đưa lung lay trở lại đứng trước cửa phòng, đang muốn mở cửa liền nhận được điện thoại từ người bạn thân Kim Dương, vừa mở miệng đã ném vào một câu: “Đồng đội tương lai của cậu thua trận chung kết.”

“Đúng vậy.” Đồng Dao không tập trung đáp lại, cả đầu vẫn đang suy nghĩ đến bóng dáng của người đàn ông trẻ tuổi vừa nãy đi ra khỏi thang máy: Không biết vì sao cô cảm thấy bóng dáng kia ngập tràn một cảm giác trào phúng không nói thành lời.

“Nghe nói là thi đấu xong trận thứ tư thì trạng thái của Minh thần không được tốt. Sau đó người thay thế đường giữa thật hết nói, xem xét đại cục trận đấu cũng không biết–“

“Một tuyển thủ đi thuê về thì làm gì biết đến đại cục.”

“Vốn câu tiếp theo tớ định nói là “Hoàn toàn không bằng cậu”, nhưng bây giờ tớ quyết định rút lại những lời này, tuyển thủ đi thuê thì thế nào! Ít nhất thì người ta mỗi ngày đều gội đầu!”

“……”

Đồng Dao kéo kéo khóe môi, kẹp di động bằng mặt và cánh tay, một bàn tay lấy ra thẻ phòng– Âm thanh quẹt thẻ phòng kêu “roạt” một cái, cửa mở ra. Đồng Dao dùng chân đá cửa đi vào, lúc này nghe thấy tiếng bạn thân nói: “Âm thanh gì vậy? Cậu quay về khách sạn rồi sao? Chỉ một mình cậu? Bọn họ thi đấu xong trận hôm nay không phải là sẽ trực tiếp quay trở về trụ sở sao? Cậu không đi theo hả?”

“Thời gian trước đều tập trung chuẩn bị trận đấu chung kết, không có ai đi dọn phòng cho tớ, cho nên tớ ở lại khách sạn hai ngày, hơn nữa hiện tại cũng không có giải đấu nào, gấp gáp làm gì–Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Điện thoại ở đầu bên kia hơi dừng một chút, sau đó không nhịn được tựa như vô ý hỏi: “Có thấy Thành ca không?”

Đồng Dao: “……”

Không nghĩ tới trường hợp sẽ bị rạch lại vết thương lòng.

Cô kéo kéo khóe môi, không tình nguyện nói: “Cậu nói một cô gái đã là hoa có chủ thì lo lắng Lục Tư Thành làm gì? Lục Tư Thành? Có gặp, vừa rồi anh ta và tớ có dùng chung một cái thang máy khi quay trở về khách sạn, anh ta ở tầng dưới, mà trong tay tớ xách nhiều đồ, anh ta hỏi tớ ở tầng nào rồi ấn giúp thang máy.”

Điện thoại đầu bên kia hưng phấn kêu lên một tiếng: “Anh ấy có biết rõ cậu là ai không?”

Đồng Dao: “Không biết.”

Kim Dương nghe vậy liền trực tiếp nhảy dựng lên: “Trời ạ! Rất lãng mạn, đây chính là tình huống nam nữ chính gặp nhau lần đầu hay xảy ra trong truyện tranh thiếu nữ, a a a a a Dao Dao a! Cậu chia tay với Giản Dương chính là vì ngày hôm nay đó biết không?!”

Đồng Dao: “……Tớ thích cái bộ dạng đầy sức tưởng tượng phong phú này đấy.”

Nam nữ chính trong truyện tranh thiếu nữ nhà cậu cứ thế gặp nhau? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết vừa nãy Lục Tư Thành là mang theo tình yêu vĩ đại “Quan ái người tàn tật” *(đại ý là giúp cô vì cô đang gặp khó khăn) mới giúp cô ấn phím thang máy…Nghĩ vậy, Đồng Dao gãi gãi đầu, nhìn qua mấy cái túi đồ vừa mua ở dưới chân, nghĩ rằng thật may mắn vừa nãy Lục Tư Thành không nhìn thấy mặt của cô, nếu không lần sau khi gặp lại thì sẽ có bao nhiêu xấu hổ cô cũng không dám tưởng tượng…

Lúc này, Đồng Dao nghe thấy tiếng loa sân bay từ phía Kim Dương, cô ngẩn người hỏi: “Cậu đang ở sân bay à?”

“Đúng vậy, ba mẹ của A Mao ly hôn, hiện tại mẹ nó muốn mang nhi tử A Mao mang cho bố nó, cũng chính là chồng trước của tớ.” Kim Dương nói.

A Mao là con mèo Ragdoll (*) mà Kim Dương và Ngả Giai cùng nhau nuôi dưỡng.

(*) Ragdoll: em nó đây, huhu đẹp quá, muốn tha về nhà nuôiiiii


“Hai cậu lại cãi nhau rồi à? Ở trụ sở có cho nuôi mèo hay không?”

“Ở trụ sở của anh ta không có người nào dị ứng với mèo nên hẳn là có thể, mấy người Ngả Giai nhường nhịn. Nếu cậu muốn mang Bánh Mì (*tên mèo của Đồng Dao) sang thì nhớ báo cho quản lí của cậu một câu.” Kim Dương nói xong, tiếng thông báo lại vang lên một lần nữa, cô ấy đại khái là từ chỗ ngồi đứng dậy, “Đi đăng kí, không thèm nghe cậu nói chuyện nữa, gọi điện thoại chính là thông báo cho cậu tớ đi Thượng Hải đấy.”

Đồng Dao ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng cúp điện thoại, một mình ngồi trên giường ngây ngốc, cuối cùng không ngăn được xúc động muốn mang con mèo của mình đến Thượng Hải, cô mở tin nhắn ra, do dự mãi mới đăng nhập vào một phòng Wechat– Một giờ trước quản lí chiến đội Thụy ca đã kéo cô vào phòng chat này, Đồng Dao khi đó nhìn qua các thành viên thì đại khái có năm thành viên của đội ZGDX, còn có tổ huấn luyện viên, còn có chuyên gia phân tích số liệu cái gì đó…

Lúc ấy mấy người Lục Tư Thành còn đang ở trên đài thi đấu nên trong phòng chẳng có ai nói chuyện.

Mà lúc này, phòng chat vẫn im lặng như cũ.

Đồng Dao cắn môi dưới, sau đó nhắn—

[Smiling: HI]

Ngay sau đó, trong phòng đã có người để ý đến cô–

[Mahou Shoujo (Thiếu nữ ma pháp): Tiểu tỷ tỷ đường giữa thành viên mới! Xin chào xin chào!]

[ZGDX, Tiểu Thụy: Hello.]

[ZGDX, K: Hoan nghênh gia nhập chiến đội ~(≧▽≦)/~]

[Tròn vo béo: Ai nha mau nhìn xem ai vậy! NEW đường giữa! Smiling chúng tôi đang chuẩn bị quay về trụ sở, bao giờ cô lại đây thế? Có đi cùng chúng tôi không? Còn chưa được gặp cô lần nào đâu!]

[ZGDX, Minh: Lão tử vừa mới giải nghệ, xương cốt còn chưa lạnh, Các người vậy mà hoan hoan hỉ hỉ lôi kéo được người mới đến… hê nha tức giận!]

[ZGDX, Tiểu Thụy: Minh thần không cần than vãn, cậu rõ ràng là chuyển sang làm chuyên gia phân tích số liệu thôi mà……Còn Tiểu Bàn, trụ sở còn chưa có chuẩn bị phòng cho thiếu nữ, hiện tại cậu mời gọi người ta đi cùng là muốn nhường cho cô ấy bồn tắm lớn sao?]

[Smiling: Ha ha ha, nói chuyện nhiều vậy, xin chào mọi người! Kỳ thật em chính là muốn hỏi mọi người một chút, nghe nói trụ sở của các chiến đội khác chỉ cần không có người dị ứng với mèo là có thể nuôi mèo, vậy trụ sở của chúng ta có được không?]

Đồng Dao vừa nhắn tin xong, cầm di động nửa ngày, càng xem càng hối hận, cảm thấy bản thân mình vừa mới nói chuyện quá đột ngột… Móng vuốt đang cào cào muốn rút lại, sau đó, một đống “Không thành vấn đề” “Những gì giống mèo đều được cho là của chung” “Tôi thích nhất là mèo đen” những lời hồi đáp hài hòa nhảy ra, trong lòng Đồng Dao rất vui vẻ, đang chuẩn bị soạn tin cảm tạ đội bạn bè thân ái, thì ngay lúc đó, dưới màn hình nhảy ra một câu—

[fhdjwhdb2233: Không được.]

Đồng Dao: “……?”

Con ngựa chạy lung tung này, là vị nào?

[fhdjwhdc2233: Trong căn cứ có người dị ứng với mèo.]

Đồng Dao: “……”

A.

Đồng Dao có phần thất vọng rũ mắt xuống



[Smiling: Như vậy à, chuyện kia bỏ đi…]

[tròn vo béo: Không phải, đợi một lát, Thành ca anh nói chuyện không có đạo lí. Em tại sao lại không biết trong trụ sở của chúng ta lại có người dị ứng với mèo?]

Thành ca?

Lục Tư Thành?

Này con ngựa chạy loạn kia là Lục Tư Thành hả.

Đồng Dao chớp chớp hạ mắt, suy nghĩ hơi khẩn trương đập ngã hoàn toán ý chí phản kháng, ngón tay đặt ở trên bàn phím nhanh chóng gõ “Thôi quên đi, nếu Thành ca mà dị ứng với mèo thì coi như em không có hỏi gì”, nhưng không đợi cô đánh xong dòng chữ, một tin nhắn lại nhảy ra, ghi—

[fhdjwhdb2233: Có.]

[fhdjwhdb2233: cá vàng tôi nuôi.]

Đồng Dao: “……”

Chơi nhau à?

Cá vàng?

Đồng Dao vẻ mặt lờ đờ.

[ZGDX, Tiểu Thụy: Thành ca cậu không cần thiết sinh sự.]

[fhdjwhdb2233:? Con cá vàng này và tôi tình cảm rất thân thiết, tựa như là con trai ruột.]

Đồng Dao: “……”

Mẹ nó tên nhóc này…

Được được được, ta phục.

Đồng Dao đen mặt, dường như cô nghe thấy tiếng nội tâm mình đang rít gào, pho tượng to lớn “Lục Tư Thành” đang oanh oanh liệt liệt sụp đổ…Vẻ mặt tiếc hận nhìn di động hận không thể ngay lập tức ghi lại câu chuyện phiếm này đăng lên weibo, sau đó chiếu cáo thiên hạ rằng các người mau đến xem xem người yêu của các người Thành ca đem một sinh vật trí nhớ chỉ có bảy giây nhận làm con trai ruột–

[ZGDX, Tiểu Thụy: Có thể mang mèo, em đừng để ý đến tên kia.]

[fhdjwhdb2233:?]

[ZGDX, Tiểu thụy: Có ý kiến?]

[fhdjwhdb2233: Con mèo kia ăn con tôi thì làm sao bây giờ? ]

[ZGDX, Tiểu Thuy: Lại mua nữa, chẳng lẽ cậu không có tiền để mua sao? Hút ít đi vài điếu thuốc tiết kiệm tiền phạt đủ cho cậu có con cháu đầy đàn. Nói, vừa nãy cậu lẩn về trước có phải đi hút thuốc hay không? Mọi người đều về phòng chỉ có cậu chậm chạp đi đằng sau, khi quay lại mang theo hương vị giấu đầu hở đuôi nước rửa tay……]

[fhdjwhdb2233: Tôi chán ghét mèo.]

[ZGDX, Tiểu Thụy: Sau đó thì sao?]

[fhdjwhdb2233: Cũng chán ghét anh.]

[ZGDX, Tiểu Thụy: Tôi thích cậu, cám ơn cậu lại vì câu lạc bộ tiết kiệm thêm ba ngàn đồng, một lát nữa tôi sẽ nhớ nói chuyện với kế toán giùm cậu.]

Đồng Dao: “……”

Kế tiếp, trọng tâm câu chuyện liền thay đổi nghiêng trời lệch đất, nội dung cụ thể là như thế này, luận điểm là “Lục Tư Thành vừa nãy rốt cục là có hút thuốc hay không?”, chẳng qua trình độ thảo luận kia chỉ có thể so sánh với mấy nhóc năm ba tiểu học…Đồng Dao vẻ mặt không thể tiếp tục nhìn rời khỏi phòng chat, mở gói khoai tây chiên ra nhấm nhấm nháp nháp coi như an ủi, sau đó lại gọi điện về nhà dặn cha mẹ sửa soạn, đem con mèo của cô đến Thượng Hải, cùng với cô hai người sống nương tựa lẫn nhau.



Ba ngày sau.

Đồng Dao một tay kéo va li hành lí, một tay mang theo Bánh Mì nhà cô siêu lớn không có lồng bên ngoài, oanh oanh liệt liệt bước vào trình diện trụ sở.

Ngồi trên xe taxi, cô phát hiện ra bản thân mình lại đang hưng phấn không chịu được, lúc trước vất vả lắm mới làm cho đầu óc tỉnh táo bây giờ lại loảng xoảng loảng xoảng vỡ vụn, tim đập thình thịch thình thịch… Vì thế cảm xúc hưng phấn “Tôi muốn làm tuyển thủ mẹ nó vậy mà lại muốn làm tuyển thủ ôi tôi tại sao lại lợi hại như thế đi làm tuyển thủ” hoàn toàn chi phối, Đồng Dao hoàn toàn không thể kìm hãm lại tay của mình, đăng tin lên weibo—

[cá muối thiếu nữ smiling đại đại: Chuẩn bị đi báo danh ở trụ sở ZGDX! ZGDX, smiling đang tiến đến…Mong chuẩn bị sẵn sàng (≖‿≖)✧]

Tác giả nói ra suy nghĩ của chính mình: Cuối cùng cũng đi đến trụ sở, ha ha ha ha muốn bắt đầu cuộc sống ở chung không biết xấu hổ (…)!!!

Nam nữ chính muốn được gặp mặt nhau chính thức một lần!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.