Phương Sam suy nghĩ rất lâu, nhưng thật sự không tìm ra được từ ngữ nào để miêu tả logic vô song của ký chủ.
Nhìn bọn sát thủ đang học hành cực khổ trong ngôi miếu đổ nát, lại nhìn ký chủ với vẻ mặt 'bạn tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt', sắc mặt hắn âm trầm nói: "Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ đến ngày này".
Ký chủ không phải bị đồng hóa, mà là bị dị hóa rồi.
"Đi thôi".
Ngụy Tô Thận vốn định dẫn hắn xuất cung đi dạo, nằm trên nóc nhà mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trước khi đi, Phương Sam nhìn thoáng qua lần cuối các sát thủ vẫn đang hăng hái học tập, chắp hai tay, làm ra tư thế cầu nguyện: "Nguyện mười năm đèn sách sẽ không đông chết các ngươi".
Ít nhất chết cóng còn đỡ hơn bị ký chủ chơi chết.
Hai người đi dạo quanh phố xá một vòng, căn cứ vào tinh thần nhân đạo nên lúc đi ngang qua thủ tướng quân, còn họ cũng đi vào nhìn thoáng qua, ai ngờ đụng phải một người không thể tưởng được.
Đầy sân hoa nở rộ, hoa cỏ có thể sống sót trong tiết trời thu quả nhiên cũng có khí chất đặc biệt.
Những nhành hoa vây xung quanh hai người đàn ông đang đánh cờ, Thừa Nguyên đế cao to anh tuấn, không mặc long bào màu vàng óng nhưng uy phong cả người vẫn không giảm.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông cũng không buồn ngẩng đầu lên đã đoán được người tới, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng chế giễu: "Trẫm nghe nói con dẫn thái tử phi đi thăm tướng quân, đây là mới tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958032/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.