Đêm hôm đó, Trần Nghiêm mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong mộng, hắn dẫn theo mấy vạn tinh binh, chuẩn bị giao chiến với quân địch ở bên kia sông Vọng Nguyệt.
Tướng lĩnh bên địch là đối thủ cũ của hắn, thân cao gần một thước chín, nhìn xa xa như một núi thịt to lớn.
Ánh mắt thù địch của hai người giao nhau giữa không trung, phía trước là dòng nước chảy xiết, Trần Nghiêm cười lạnh một tiếng, cất giọng vang dội: "A--"
Râu mép của tướng lĩnh bên địch run lên.
Trần Nghiêm tiếp tục cao giọng nói: "Sóng biển cuồn cuộn chẳng dập tắt được hùng tâm tráng chí của ta, trâm vàng của Tây Vương Mẫu rạch một dãy ngân hà, a, ngươi ở đầu sông bên kia, ta ở đầu sông bên này!"
Cảnh trong mơ đến đó thì ngừng.
Trần Nghiêm choàng tỉnh, giống như vừa bị dội một trận mưa như thác lũ, toàn thân đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
"Khốn kiếp".
Hắn thấp giọng mắng một tiếng, nằm ở trên giường nhưng không ngủ lại được nữa.
Cũng trong lúc đó, tại Đông Cung.
Phương Sam hắt hơi một cái, cảm thấy hơi lạnh, mở đôi mắt còn mông lung buồn ngủ ra, mới phát hiện ngoài trời đang nổi gió.
Trước khi nhét mình hoàn toàn vào trong chăn, hắn lẩm bẩm nói: "Có cảm giác như ai đó đang chửi mình vậy".
"Thả lỏng tinh thần đi". Giọng nói của Ngụy Tô Thận truyền đến: "Nếu như ai chửi mà cậu cũng có thể cảm nhận được, thì cậu sẽ không sống nổi tới bây giờ đâu".
Cả Đông Cung này ngoại trừ anh ra, chắc chẳng ai mà không chửi thái tử phi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958029/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.