Đôi vợ chồng diễn sâu tiêu sái rời đi, trong cung của Lệ phi vẫn rối nùi như cũ.
Thái y quỳ dưới đất cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay có nhiều người tới, cho dù bệ hạ có muốn che giấu chuyện xấu của hoàng thất cũng không thể ***** một lúc nhiều thái y như vậy.
Thái y đều chết sạch rồi, trong thời gian ngắn không tìm ra được thái y mới thì ai sẽ đến xem bệnh cho các quý nhân?
Lệ phi toàn thân mất hết sức lực, dựa vào đầu giường cười thảm một tiếng.
"Chỗ này giao cho ngươi lo liệu". Thừa Nguyên đế liếc về phía Lý Nguyên, hất tay áo định quay người rời khỏi.
Lý Nguyên mặt mày khổ sở, bệ hạ đây là tức đến mức chập mạch rồi, dám bỏ lại một mình ông đơn độc trong hậu cung, cho dù Lệ phi phạm vào sai lầm lớn thì cũng vẫn là phi tử của hoàng đế.
"Bệ hạ". Lệ phi siết chặt lấy tấm đệm giường: "Nô tì còn có lời cuối cùng muốn nói với ngài".
Thừa Nguyên đế không để ý tới.
Lệ phi vẫn tự lẩm bẩm nói: "Đã làm người bên gối nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa".
Bước chân của Thừa Nguyên đế khựng lại, rốt cuộc cũng dừng, nhưng không quay người lại: "Trẫm nghe ngươi nói".
Lệ phi định mở miệng, Thừa Nguyên đế lại nói: "Chỉ có một yêu cầu, đừng hỏi tại sao".
Lệ phi nghẹn lời, như thể có tảng đá lớn đang chặn nơi ngực.
Tại sao bệ hạ lại cưng chiều thái tử nhiều hơn?
Tại sao không thể công bằng...
Những câu hỏi như thế, Thừa Nguyên đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958027/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.