Sau khi cười thoải mái một trận, khóe mắt Phương Sam chú ý tới sắc mặt của viện trưởng, lập tức ngừng cười.
Hiện tại, học viện đế quốc giống như một con hổ giấy, chọc một cái là rách, nhưng cách hình dung này cũng không chính xác lắm, dù viện trưởng vẫn chưa đột phá, nhưng uy nghiêm và thực lực của học viện đế quốc vẫn đứng sừng sững ở đó.
Viện trưởng không tính toán, chỉ lắc đầu. "Thời gian tới có lẽ sẽ rất loạn".
Phương Sam thăm dò hỏi một câu. "Ý của ngài là?"
"Muốn cao trước phải thấp!" Viện trưởng chậm rãi mở miệng.
Trừ cái đó, ông không nghĩ ra khả năng nào khác.
"Tuy nhiên thủ đoạn này cũng không được cao minh lắm". Viện trưởng hơi hơi nhíu mày. " Không giống phong cách của tà ma".
Phương Sam. "Có khi bọn họ im lặng quá nhiều năm, đột nhiên bắt đầu quay sang tôn sùng chân thiện mỹ".
Viện trưởng nhìn hắn một cái, con lừa vẫn đang cúi đầu gặm cà rốt bên cạnh, đột nhiên quay đuôi một vòng, rồi chỉ thẳng ra cửa.
Phương Sam buồn bực nhìn về phía Mộc Nguyên, dùng ánh mắt ý hỏi có phải cái này có nghĩa là bảo bọn họ cút đi không?
Mộc Nguyên nghiêng đầu qua một bên giả bộ không phát hiện sự hoang mang của hắn, cũng may là vẫn có một người hiểu chuyện, Nguỵ Tô Thận đi tới kéo Phương Sam rời khỏi. Người sau lúc đi còn quay đầu ba lần, không quên vung vẫy tay áo. "Lần sau gặp lại."
Phương Sam lắc eo rời đi, con mắt nháy liên tục như bị chuột rút.
Cho tới lúc đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957992/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.