Ánh mắt của Phương Sam càng ngày càng sáng, giống như trong đó có một mặt trời nhỏ đang bùng cháy, chân thật mà thể hiện cái gọi là đắc chí.
Ngụy Tô Thận khẽ thở dài, rốt cuộc hiểu rõ sự khác biệt về bản chất giữa mình và hệ thống, anh cũng có thể gài bẫy người khác mà mặt không đổi sắc, nhưng vui vẻ tận hưởng nó như vậy thì vẫn còn kém xa.
Chữ Bát (八) và chữ Nhân (人) hoàn toàn khác nhau.
Phương Sam cau mày, cố cãi. "Nhân tách ra thì thành Bát, 800 năm trước chúng nó cũng là người một nhà".
"..."
Phương Sam vẫn còn đang chờ anh đồng ý với kế hoạch của mình, sau khi đối diện ba giây, Ngụy Tô Thận chỉ nói. "Dựa trên phát âm thôi cũng khác nhau".
"Cho nên tôi chuẩn bị làm một lá cờ thay cho việc phải giải thích bằng lời". Phương Sam nói. "Chỉ cần logo giống nhau một chút là được rồi".
Sau khi tìm được cách giải quyết thì hỏi. "Còn vấn đề gì không?"
Ngụy Tô Thận vỗ vai hắn một cái, chậm rãi lắc đầu.
Không thành vấn đề, bởi vì người gặp vấn đề sẽ là người khác.
Phương Sam kéo Ngụy Tô Thận đi dạo quanh quảng trường, hắn không có hứng thú với thi từ ca phú, vì vậy bắt đầu trò chuyện nhân sinh lý tưởng để giết thời gian, nhìn đám chim sẻ đang ríu rít trên cành cây, nói. "Nếu có cơ hội đầu thai lại một lần nữa, ký chủ muốn làm gì?"
"Đèn lồng". Ngụy Tô Thận mặt không cảm xúc nói.
Phương Sam ngạc nhiên dừng bước, vội vàng hỏi lý do.
Ngụy Tô Thận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957986/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.