Cánh môi của Lưu Nhạc hơi giật giật, dường như muốn nói gì đó, nhưng trước khi phát ra tiếng, anh ta đã quay đầu sang hướng khác: "Mùi của sự tàn sát."
Phương Sam tò mò: "Mùi tàn sát là mùi gì?"
Lưu Nhạc không để ý tới, Triệu Thiên Thần nhiệt tình giải đáp: "Nói trắng ra là mùi máu tanh."
Hai người này, một thì cực đoan trầm lặng, một lại quá mức nhiệt tình.
Thực ra, Phương Sam nhạy cảm với mùi máu hơn bất kỳ ai trong số bọn hắn. Hắn đã sớm nhận ra sự khác thường phía trước, nhưng lại giả vờ sợ hãi, nắm lấy cánh tay của Ngụy Tô Thận mà đi.
Tên béo nhìn qua Mạc Tu đang bị dùng như một cái mai rùa đen, rồi lại nhìn sang mộng ma đang hộ tống bên cạnh mình, tâm trạng mất cân bằng cũng dần dần chuyển biến.
Lưu Nhạc đi tuốt ở đằng trước, dao găm trong tay không thu hồi lại, giữa tiếng lá cây lạo xạo, một vùng đất mới hiện ra trước mắt.
Không khí ướt lạnh lan tỏa khắp nơi, trên mặt đất phủ đầy xác động vật, dựa vào mức độ tươi của máu mà phán đoán, có thể thấy bọn chúng vừa mới chết cách đây không lâu. Tuy nhiên, những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là phần da và xương bị nhuộm máu, toàn bộ thân thể đã biến mất.
Một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền đến.
Lưu Nhạc vén bụi cỏ ra, bên trong chỉ có một con thú non nhỏ bằng bàn tay, bộ lông trắng như tuyết dính đầy bùn đất, đôi mắt đen láy của nó như bị phủ một tầng hơi nước, bên trong đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957975/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.