Con ngươi của Phương Sam thỉnh thoảng lại chuyển động một cái, đôi khi còn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, rồi tiếp tục phác hoạ những kế hoạch trong tương lai.
Ngụy Tô Thận nhìn mà có chút kinh hãi, ở bên cạnh, anh bắt đầu nói thao thao bất tuyệt về ý nghĩa của xã hội hài hòa với Phương Sam.
Phương Sam không nhịn được khoát khoát tay: "Hài hòa không nổi, nhưng làm một người có ích cho xã hội thì có thể."
Xác định hết cứu, Ngụy Tô Thận không khuyên nhủ thêm, bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh để làm dịu nội tâm của mình.
Phương Sam đột nhiên dán đến gần: "Ký chủ muốn loại hình mộng ma nào?"
Ngụy Tô Thận vẽ một bức ngay tại chỗ và đưa cho hắn: "Thế nào?"
Ở giữa tờ giấy là hình một con chó Husky sống động, đang nở nụ cười quyến rũ.
Phương Sam giúp anh sửa sang giường đệm: "Bé ngoan, đi ngủ đi."
Ngụy Tô Thận nhướng mày.
Phương Sam cười lạnh: "Anh có biết thế nào là nằm mơ giữa ban ngày không?"
Ngụy Tô Thận nghiêm túc nói: "Thực ra chúng ta nên mang hệ thống 333 theo."
Phương Sam: "Mang hắn theo làm gì?"
Ngụy Tô Thận đáp: "Để cầu nguyện cho loài người."
Là một học sinh, Ngụy Tô Thận nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ lo lắng cho toàn nhân loại, anh sắp phải trải qua những gì mà tất cả học sinh đều phải làm... đi học.
Khoảnh khắc bước vào lớp học, anh bất ngờ cảm thấy nhớ những vị diện có nhiệm vụ sinh tồn đầy nguy hiểm.
Phương Sam trong đầu nhắc nhở: "Ký chủ khiến tôi thất vọng về thiết lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957967/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.