Con người là tự do.
Lúc ăn cơm tối, Nguỵ Diệp nghe Nguỵ Tô Thận nói muốn đi xa nhà xong, trong nháy mắt đã có ý định nhốt anh lại trên gác xép.
Đang êm đẹp ở nhà thôi mà cũng có thể nhận một đứa con nuôi, giờ mà thả ra ngoài, nói không chừng sẽ lại gây nên phong ba bão táp gì nữa.
"Đi nơi nào?" Sau một lúc lâu, thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ thành ba chữ.
"Núi Bảo An".
Ngụy Diệp nhíu mày: "Núi Bảo An nổi tiếng vì đốt hương cầu Phật sao?"
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Ngụy Diệp đặt đũa xuống, bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nhóc mập không nhịn được lên tiếng trước, đầy nghi ngờ nhìn Ngụy Tô Thận: "Anh, anh định xuất gia à?"
Không thể trách bọn họ nghĩ sai, Ngụy Tô Thận trước đây đã có quá nhiều kỷ lục làm việc kỳ quái, đến cả tin tuyển con trai với giá cao cũng có thể đăng lên vòng bạn bè, còn có gì anh không làm được chứ?
Nhóc mập tựa như bị thần thám nhập hồn, chỉ vào hệ thống 333: "Chẳng trách anh lại nhận một đứa con nuôi, anh, như thế nào đi nữa thì anh ta cũng không phải là con cháu Ngụy gia chúng ta."
Kiểu để lại huyết mạch giả rồi đi xuất gia này, đến chính mình cũng không nhìn nổi.
Hệ thống 333 hiếm khi không gây rối, đang ăn cơm ngoan ngoãn, bỗng trở thành trung tâm của cơn bão.
Từ khi gặp Phương Sam, có gió to sóng lớn gì mà Ngụy Tô Thận chưa thấy qua, tâm trạng không hề có một chút dao động nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957962/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.