Đỗ Hồng cảm thấy nói chuyện với Phương Sam là một việc rất phí não. Vừa nghe thì có vẻ như chỉ là lời đùa cợt, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì lại thấy có nhiều thông tin rợn cả tóc gáy.
Xe lái thật nhanh, trên đường lướt qua không ít quán cà phê và quán trà.
Thời điểm dừng lại ở ngã tư, Phương Sam chỉ vào một nhà hàng Tây cách đó không xa: "Trông có vẻ ổn đấy."
Đỗ Hồng nhảy qua đề nghị này, ngược lại hỏi: "Phương tiên sinh từ trước đến nay đều trực tiếp lên xe người khác như vậy sao?"
Phương Sam quay mặt nhìn hắn, Đỗ Hồng phủi phủi vệt lông trắng không biết từ đâu dính lên quần, thản nhiên nói: "Thiếu nhận thức về nguy hiểm có thể dẫn đến tai nạn ngập đầu."
Vừa nói vừa ngẩng đầu lên: "Đạo lý này, giáo viên mẫu giáo đã dạy rồi."
Phương Sam cười tủm tỉm: "Tôi chưa từng đi mẫu giáo."
Đỗ Hồng ánh mắt lóe lên, bảo tài xế bật radio, bầu không khí trong xe ngay lập tức được làm dịu đi.
Lúc này, Đỗ Hồng không lên tiếng nữa, ngược lại Phương Sam chủ động hỏi: "Giả sử lúc nãy tôi từ chối lời mời của anh, thì sẽ như thế nào?"
Hắn ngồi phía sau, bên phải dựa vào gần cửa xe, từ góc độ này có thể dễ dàng thấy hết hành động của tài xế. Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn thân hình rắn chắc và cơ bắp nổi lên trên tay kia, thì rõ ràng không phải là tài xế chuyên trách.
Đỗ Hồng chỉ đáp lại bằng một nụ cười.
Phương Sam cũng cười... hươu chết về tay ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957947/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.