Chuyển ngữ: Băng Di
62.
Ở vị diện tu chân, có vô số tu sĩ tu luyện đạo tâm, Ngụy Tô Thận chợt nhận ra so với mình, bọn họ chẳng đáng nhắc tới, đối diện với Phương Sam, hắn tu luyện chính là thánh tâm.
Phương Sam ngốc nghếch tiếp tục đáp lại ám hiệu: "Ngươi cũng sáng nhất."
Ngụy Tô Thận đang muốn mở miệng, nhưng thấy đối phương ra hiệu chớ lên tiếng: "Có nghe thấy âm thanh gì không?"
Ngụy Tô Thận khẽ gật đầu, dường như có cái gì đó bò qua bụi cỏ.
Nghi vấn nhanh chóng được giải đáp, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai: "Có rắn!"
"Không ổn." Phương Sam quát: "Đứng yên một chỗ, đừng chạy lung tung."
Nhưng đã quá muộn, nhiều người đều là dân chúng bình dân, gặp nguy hiểm chạy còn nhanh hơn thỏ. Đám người tụ lại như sao trời ngay lập tức tản ra bốn phương tám hướng, Phương Sam xách lấy vài người ném trở lại trong đội ngũ, các ẩn vệ ẩn nấp chỗ tối không tiện hiện thân, số lượng lại có hạn, chỉ đi theo được một số người.
Ly Vương kiểm lại nhân số một chút, còn thiếu năm người.
Phương Sam và Ngụy Tô Thận chia nhau hành động, một mình hắn bắt một con rắn xanh đang bò chậm chạp trong bụi cỏ, con rắn cũng đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, hơi cứng đờ giãy dụa trong lòng bàn tay hắn, rất có thể bị người khác bắt rồi thả ra để gây rối loạn.
Đi quanh trong rừng một vòng, kẻ thù ẩn trong bóng tối, mình lại ngoài sáng, hắn cũng không dám đi quá xa, xa xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957919/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.