Edit: Lune
Bùi Dương tự lái xe tới, tới đầu hẻm nhỏ không vào được nên đành phải xuống xe đi bộ. Mặt đất mấp mô, Lý Hữu Nhàn lại đi giày cao gót nên đi đường rất khó khăn.
Nói thẳng ra, dù nhìn dưới góc độ nào thì đây *****̃ng là nơi giết người cướp *****̉a mà ngay cả người giời *****̃ng chẳng liên lạc được.
Chân Lý Hữu Nhàn chỉ hơi đau một chút chứ không bị thương, nhưng lại khiến Bùi Dương lo quá chừng nên dứt khoát cõng cô đi lên phía trước.
Xuyên qua màn đêm, từ xa đã trông thấy một bóng người đứng cạnh cửa.
Bùi Dương đến gần mới phát hiện là Ngụy Tô Thận, thanh niên cao to đẹp trai, có bức tường loang lổ phía sau làm nền càng khiến đôi mắt *****̉a hắn trở nên thâm thúy *****ốn hút vô cùng.
Lý Hữu Nhàn nằm trên lưng Bùi Dương nói đùa: "Lần sau mà gặp ác mộng có khi tôi lại mơ thấy chỗ này không chừng."
Ngụy Tô Thận khẽ cười: "Vào đi."
Bùi Dương bước vào trong *****̀ng hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự có tác dụng à?"
Bùi Dương luôn chú trọng tùy duyên kể cả chuyện con cái, nhưng Lý Hữu Nhàn lại rất nhạy cảm.
Ngụy Tô Thận gật đầu.
Thấy hắn khẳng định như thế, Bùi Dương không nói thêm gì nữa.
Bên trong rất tối, chỉ bật mỗi chiếc bóng đèn nhỏ.
Lý Hữu Nhàn nhìn một vòng không thấy bác sĩ đâu, chỉ thấy một cửa sổ nhỏ, còn có một cánh cửa bị khóa.
Ngụy Tô Thận chỉ về phía cửa sổ, ra hiệu bảo cô qua đó ngồi.
Lý Hữu Nhàn kéo ghế ra ngồi xuống, một giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957887/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.