Edit: Lune
Tận mắt nhìn thấy vị đồ đệ lúc nào cũng để ý đến hình tượng mà phải thốt lên như thế, Lưu Bình khẽ thở dài một tiếng, nói với Ngụy Tô Thận: "Chuyện cậu oán hận nhà họ Tiếu cũng là điều dễ hiểu, nhưng dù sao nó vẫn là em trai của cậu."
Ngụy Tô Thận nghe xong, đổi giọng: "Nửa giá."
Tiếu Tuấn nắm chặt tay, tức giận đến tột cùng.
Gà trống lại bay qua lần nữa, sau khi lau sạch lòng trứng trên người Tiếu Tuấn lại bay về trong ngực Ngụy Tô Thận, ánh mắt lộ ra vẻ từ bi.
Ngụy Tô Thận: "Vậy thì bỏ đi."
Tiêu Tuấn nghiến răng: "Anh trêu tôi đấy à!"
Trả tiền không muốn, nửa giá không nghe mà miễn phí cho cũng không cần. Phương Sam thì thào nói với Ngụy Tô Thận: "Tôi mà gặp phải ký chủ khó tính như vậy, kiểu gì cũng sẽ cho một bài học nhớ đời."
Nghĩ đến ngày giỗ của vị ký chủ chân chính kia đã qua hơn một năm, ánh mắt của Ngụy Tô Thận lại trở nên phức tạp vô cùng.
Lờ đi cảm xúc phẫn nộ trong mắt Tiếu Tuấn, Ngụy Tô Thận kiểm tra giá trị linh lực: 15.
Cao hơn nhiều so với nhiệm vụ trước đó.
Không nghe mấy lời khuyên của Phương Sam 'xây thêm gạch' cho đối phương nữa, Ngụy Tô Thận không hề do dự đầu tư giá trị linh lực lên người mình.
Muốn đạt được thể chất hoán linh hoàn chỉnh, còn cần hơn tám mươi giá trị linh lực nữa. Nếu giờ đổi thì mới được tí râu ria, về phần kiếm gỗ đào, trong tay Phương Sam đã có một cây, giờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/214822/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.